Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: @Thiên Lang (Sirius) (member mới)

Beta: @Aki Re

Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, vài viên đạn sượt qua chân cô, Tô Mộc gấp đến độ dậm chân: "Tiểu Bạch, ta không muốn bị nhiều viên đạn như vậy bắn trúng, chắc chắn chết sẽ rất khó coi."

"Ngươi hoảng cái gì? Phía trước ngươi không phải vẫn còn có đại Boss chống đỡ sao??"

Tô Mộc nghe xong ngẩng đầu ngạc nhiên, không biết từ khi nào trong tay Tần Thú đã nhiều hơn một thanh đường đao. Cây đao thẳng cùng lưỡi đao sắc bén vung lên khiến viên đạn vừa bay qua đã bị chia thành hai nửa, cuối cùng thì rơi xuống mặt đất. Đây cũng chính là lí do tại sao cô đứng ở chỗ này lâu như vậy mà không trúng một viên đạn nào.

Số 38 cảm thán, "Tuy rằng Boss có tính cách bị vấn đề rất lớn, nhưng hắn cũng không hổ là người lãnh đạo phản quân, sự biến thái kia chứng tỏ năng lực bản thân không tầm thường."

Trong bóng đêm, chỉ thấy thân ảnh màu đen quỷ dị. Trừ bỏ tiếng súng, ngày càng có nhiều tiếng đao đâm máu thịt, thực nhanh, âm thanh máu tươi phun trào dần thay thế tiếng súng. Tần Thú chỉ để lại tàn ảnh, mỗi khi đi qua một chỗ, tất cả đều bị cứa đứt động mạch, máu huyết phun trào mà ngã xuống.

Gió đêm làm mùi máu tươi khuếch tán, cũng khiến nơi này thành một biển máu.

Số 38 tấm tắc hai tiếng: "Vị này chém người giống như cắt cải trắng a."

Tô Mộc không thể giống số 38, nhẹ nhàng phát ra cảm thán, cô chỉ thấy chân mềm đi, đôi mắt hốt hoảng đã bị sắc máu tươi chiếm lĩnh.

Nếu nói trong những người ở đây, người duy nhất không có sức chiến đấu đáng nói lại hoàn hảo không tổn hao gì, trừ bỏ Tô Mộc cũng không có người khác.

Rốt cuộc, nhìn thấy cấp dưới không ngừng chết thảm, người kia dẫn đầu đám người đem tầm mắt dừng lại trên người Tô Mộc, thân ảnh trong chớp mắt liền tới bên Tô Mộc, Tô Mộc có thể nhìn thấy tay người nam nhân này vươn tới nhưng lại không thể né tránh.

Chợt, trong mắt cô một lần nữa nở rộ một đóa hoa màu máu, so với thảm cảnh phía trước còn muốn kinh khủng hơn.

Thân thể nam nhân bị chém hai nửa, "Rầm" một tiếng, nội tạng rơi đầy đất, thi thể cũng cùng rơi xuống đất.

Ở sau màn máu là một nam nhân áo đen tay cầm đường đao.

Cả người Tô Mộc cứng đờ.

"Thật không thú vị."

Tần Thú quơ quơ cây đao trong tay, đao nhiễm máu ở không trung bay múa tạo một đường cong xinh đẹp, hắn bĩu môi, nhàm chán nói: "Ta vừa mới khởi động, còn chưa kịp nghiêm túc lên, cư nhiên tất cả đã đều chết sạch."

Dưới chân hắn, sau lưng hắn, tràn đầy máu tươi cùng những thi thể không đủ bộ phận, nội tạng bị dẫm nát vẫn chảy ra máu loãng, một lần nữa đem đến cảm giác không khỏe đánh sâu vào cảm giác.

Tô Mộc lấy tay bưng kín miệng, cô lảo đảo lắc lư đi đến một bên đỡ tường nôn khan một trận.

Tần Thú cũng mặc kệ cô nôn khan, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, mấy chiếc phi cơ đang ở nơi đó xoay quanh.

Một màn phi cơ đáp xuống, đi tới là một nam nhân tuổi trẻ: " Tướng quân, chúng ta tới chậm."

"Không được thưởng thức dáng vẻ anh dũng hiên ngang của ta. A Nhị, ngươi thật sự là đã tới chậm."

Người gọi A Nhị tới gần, thấy nơi này biến thành núi thây biển máu cũng không giả bộ, hắn vuốt cái ót hiền hậu cười cười, "Vậy thật đúng là ta không có nhãn phúc."

Tô Mộc không phun ra thứ gì, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, sờ sờ ngực, lại nhìn nam nhân cách đó không xa, khẽ cắn môi, nói cái gì thì cô cũng sẽ không cùng một tên đại biến thái như vậy đi chung một chỗ.

Nếu đám kia người đều đã chết, Tần Thú cũng tìm được nơi này, phỏng chừng tầng che chắn cũng mất đi hiệu lực.

"A Nhị, ta mới tìm thấy một người máy đây, ngươi xem cô ta có phải hay không lớn lên thực lùn?" Tần Thú cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhìn ra hắn cùng kẻ giết người không chớp mắt lúc nãy là một.

A Nhị nhìn Tô Mộc, gật gật đầu, "Thật lùn."

Hiện tại người máy nữ đều thiết kế dáng người tỉ lệ hoàng kim, Tô Mộc thoạt nhìn cùng lắm là một mét sáu... thật là có chút khác biệt.

Lớn lên lùn thì làm sao!? Ăn cơm gạo nhà các ngươi sao!?

Tô Mộc ngầm nghiến răng nghiến lợi, âm thầm gọi nhẫn ngọc bích. Tần Thú xoay người nhìn cô, hô: "Lại đây."

Tô Mộc không tình nguyện một bên đi qua, một bên mặc niệm mình muốn được truyền tống, kết quả một chân không cẩn thận dẫm đến máu, dưới chân trượt hướng Tần Thú nhào tới, bỗng nhiên nghe "Phanh" một tiếng, ngực cô tê rần, thân mình bị Tần Phú ôm lấy. Cùng lúc đó, Tần Thú đã một quyền đem người nổ súng dồn trên mặt đất, lại nâng một chân lên hung hăng mà đạp lên tay tên vừa ngã xuống, chỉ nghe "Răng rắc", là tiếng xương cốt đứt gãy.

Nam nhân đau hét lên một tiếng.

"Này!" Tần Thú vỗ mặt Tô Mộc, "Ngươi dám nói cho ta biết ngươi chết máy, tin hay không ta hủy ngươi đi."

"Ta......" Tô Mộc đau đến mức nói không ra lời, ngay cả sức lực trợn mắt cũng không có.

Tần Thú tức giận ngút trời, hắn nhìn về phía người quỳ rạp trên mặt đất: "A Nhị!"

"Ha hả a...... Tần Thú......" A Nhị đau đến sắc mặt trắng bệch, lại không cam lòng yếu thế cười, "Hôm nay là ngươi vận khí tốt...... Có nữ nhân này giúp ngươi chắn một thương......"

Không phải cô muốn chắn đâu!

Tô Mộc trong nội tâm gào lên, chợt nghe được âm thanh máy móc: "Kiểm tra đo lường, thể trạng của tiểu thư không thích hợp truyền tống, hủy bỏ truyền tống."

Tần Thú gắt gao bắt lấy bả vai cô, hắn cắn răng hỏi: "Vì cái gì ngươi muốn giúp ta chắn thương?"

"Vì cái gì......" Tô Mộc thê lương cười một tiếng, "Đương nhiên là bởi vì...... Bởi vì ta thích ngươi a......"

Tần Thú ngây ngẩn cả người.

Bà đây TMD! Còn hỏi vì cái gì giúp ngươi chắn thương! Bà đây mà thích ngươi! Thích ngươi mới là có quỷ!

Tô Mộc thở không ra hơi, hai mắt nhắm chặt, thành công bị làm cho tức chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK