Hôm nay bệnh viện trắng tinh vẫn bận rộn như cũ.
Tuy nhiên hôm nay ở phòng bệnh tổng thống lại có một vấn đề khó giải quyết, mặt khác các hộ sĩ thật sự là không có biện pháp với nam nhân có khí tráng người sống chớ tới gần này, chỉ có thể khẩn cấp kêu một vị hộ sĩ thực tập lại đây hỗ trợ.
Hộ sĩ có kinh nghiệm phong phú đều ứng phó không kịp, như thế nào lại đi kêu một thực tập sinh lại đây được?
Đáp án rất đơn giản, bởi vì thực tập sinh cùng người bệnh trong phòng tổng thống này có quan hệ anh em.
Tô Mộc cầm ống tiêm mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh giường bệnh, an tĩnh nhìn nam nhân ngồi ở trên giường thảnh thơi xem báo chí, cô cùng người anh trai này đã hai năm không gặp mặt, không ngờ lại gặp mặt trong hoàn cảnh này.
Đứng trong chốc lát, cũng không thấy người trên giường nhìn mình, cô tức giận nói: "Uy, Tô Bạch, đem tay áo anh nhấc lên cho em."
"Không rảnh." Tô Bạch lại lật một tờ báo chí, đầu cũng không nâng lên một chút.
Tô Mộc ha hả một tiếng, cô nhưng không giống những người khác khách khí như vậy, trực tiếp liền hướng về phía trên chân bị thương của Tô Bạch đập một cái, cao lãnh như Tô Bạch cũng không khỏi kêu lên một tiếng ngồi thẳng lại.
Cũng chính lúc này, Tô Mộc trực tiếp nắm tay hắn, một cây kim liền đâm xuống, chỉ trong chớp mắt liền làm xong hết thảy, trước khi Tô Bạch tới tìm mình gây phiền toái, cô liền lùi về phía sau vài bước, "Tô Bạch, em không có hứng thú cùng anh tranh gia sản, anh không cần căm thù em như vậy, còn có, về sau anh lái xe kiềm chế chút, liền tính bị thương cũng đừng tới bệnh viện em đang công tác, em không muốn gặp anh."
"Tô Mộc!"
Tô Mộc vội chạy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, coi như không nghe thấy thanh âm Tô Bạch nổi giận đùng đùng.
Tô Bạch là con trai nuôi của Tô gia, mà Tô Mộc từ lúc còn rất nhỏ đã ở Mễ quốc học tập, gặp mặt Tô Bạch không nhiều lắm, có thể nói bọn họ cũng không thân, bất quá Tô Bạch lại đối với cô có địch ý rất lớn, đơn giản là Tô Bạch lo lắng Tô Mộc sẽ cùng hắn tranh gia sản.
Nói thẳng ra, dù Tô Mộc rất muốn có anh trai cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ căm thù anh trai của mình a!
Qua hôm nay, kỳ thực tập của cô liền kết thúc, Tô Mộc cuối cùng cũng không cần lo lắng Tô Bạch sẽ lấy thân phận người bệnh đặt ra các loại yêu cầu quá phận chút nào nữa.
Tô Mộc vừa mới đi đến chỗ ngoặt hành lang, bỗng nhiên có thứ gì bay vào đầu, trước mắt cô bỗng tối sầm, thực mau lại bị người khiêng lên, cơ hồ là ngay lập tức Tô Mộc kêu to, "Tô Bạch! Anh là cái đồ tiểu nhân đê tiện!"
Cô vốn tưởng rằng sẽ có người qua đường trợ giúp cho mình, nhưng mà chờ đến khi cô cảm giác mình bị nhét lên xe, cũng không có bất luận kẻ nào ngăn cản cái kẻ dám trói người rõ như ban ngày này.
Chờ đến khi xe khởi động, đầu túi chứa Tô Mộc mới mở ra, trước mắt là một mỹ nữ phương Tây tóc nâu mắt lam, mỹ nữ xin lỗi nói: "Ngượng ngùng a, Tô Mộc, bởi vì cậu vẫn luôn không đồng ý tham gia hoạt động của chúng tớ, cho nên Thomas mới suy nghĩ ra biện pháp này."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số người ở bệnh viện nhìn thấy Tô Mộc bị trói cũng không ngăn cản, bởi vì bọn họ trước tiên nói chuyện, nói là muốn cho bạn một bất ngờ, còn mang theo bạn bè để chứng minh.
Vị mỹ nữ tóc nâu mắt lam này đúng là nữ chủ Thái Sa, mà lái xe phía trước là giáo thảo Thomas.
Thomas nói: "Tô đại gia cùng đi chơi thật vui nha, bốn người Angus bọn họ đã tới thị trấn nhỏ trước, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ đến thị trấn, nói cho cậu một câu, chúng tớ sẽ không thả cậu xuống xe đâu nga."
Tô Mộc cắn răng, sau khi cô ý thức được chính mình bị biến thành nữ pháo hôi Phương Đông, cô liền vẫn luôn không chịu đi cái thị trấn ma ám kia, lại không nghĩ rằng vẫn bị kéo lên thuyền của tặc!
Phòng phát sóng trực tiếp nổi lên một loạt bình luận.
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ta cá là Tiểu Hung có thể sống đến khi kết thúc, hắc hắc hắc, Tiểu Hung, ngươi đã có ta cung cấp vật phẩm, không cần lúng túng, mau đến thượng quỷ đi (? ̄??? ̄??)】
Uy!
Cô căn bản còn không biết chính mình bị hố cha cái vật phẩm gì sao!?
Dần dần liền thấy được dưới trời xanh mây trắng có lối vào thị trấn, xem từ xa đến gần cũng thấy yên lặng bình yên như vậy.
Nhưng Tô Mộc lại chỉ cảm thấy âm trầm khủng bố.
Cô có thể trở thành người Phương Đông đầu tiên sống sót trong phim kinh dị Âu Mỹ sao?
Không được a, trừ phi có nhân vật lớn bay cùng cô, nếu không cô căn bản không tin tưởng a!