Việc học tiểu học này, Tô Mộc hoàn toàn không có hứng thú, đối mặt với một đám nhóc, mà chính mình phải đứng giữa đám nhóc này, đây thực sự là vấn đề khiến cô thật đau đầu.
Nhưng lại không có biện pháp giải quyết, nếu đã là trẻ con, vậy nhất định phải đi học, không chỉ có như thế, Hứa Tố trả tiền cho cô đi học, cô còn phải biểu hiện ra bộ dạng thực cảm kích, cô hiện tại cũng coi như là đang ăn nhờ ở đậu, khi nào cô "Lớn lên", sẽ đủ năng lực mang Tô Diệp rời đi, trước đó phải biểu hiện sự ngoan ngoãn đã.
Ngồi cùng bàn Tô Mộc là một nam sinh thoạt nhìn rất hay ném ném*, giáo viên chủ nhiệm lớp kêu các học sinh tự giới thiệu bản thân, hắn cũng chẳng phải người ngoan ngoãn gì, chỉ lên nói một tiếng mình tên Phương Nính, liền không cho người khác mặt mũi ngồi trở lại vị trí.
*nguyên văn ở raw là túm túm "拽拽": ném, lôi, kéo,...
Tô Mộc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm nói chỉ là một tên nhóc mà thôi, ném cái gì mà ném? Cô lại liếc mắt nhìn phòng phát sóng trực tiếp của chính mình, nga, người xem là 0, đại khái ngay cả số 38 cũng không có lên.
Cô thu hồi tầm mắt lấy sách vở mình ra, thình lình, cô thấy trên bàn có một viên kẹo ném về chỗ mình.
Phương Nính ngẩng đầu lên, hừ hừ nói: "Thấy cậu giống học sinh giỏi, giờ cậu đã cầm đồ vật của tôi, về sau cậu làm bài đều phải cho tôi mượn."
"Hảo a." Tô Mộc đáng yêu cười, cô cầm lấy viên kẹo trên bàn, vui vẻ nói: "Cậu cho tôi ăn kẹo ngon như vậy, tôi đương nhiên là muốn báo đáp cậu."
"Hừ, cậu thật thức thời." Phương Nính thần sắc vừa lòng lộ ra trên khuôn mặt nhỏ đẹp trai soái khí, tiếp theo hắn cũng mặc kệ phía trước lão sư đang nói cái gì, lấy ra một quyển truyện tranh đặt ở dưới ngăn kéo lén lút lật lên.
Vì thế hắn cũng không có thấy bộ dạng Tô Mộc trợn trắng mắt.
Ngày đầu tiên khai giảng, kỳ thật cũng không có lớp học, đại bộ phận thời gian đều là lão sư quen thuộc với các học sinh và giảng một ít quy củ của lớp, Tô Mộc nghe mơ màng sắp ngủ, đúng lúc tiếng tan học vang lên, các học sinh đều giống nhau đeo cặp sách lên rồi hướng ra ngoài phòng học.
Ở cổng trường, cô gặp được chú tài xế đang chờ mình.
"Đại tiểu thư." Tài xế đi tới tiếp nhận cặp sách của cô, cười hỏi: "Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?"
"Chẳng ra gì, học sinh ở đây đều quá ngây thơ, con không thể chơi cùng bọn họ." Tô Mộc rất bất mãn, cô cùng chú tài xế có thể nói là quen thuộc, khi ở Hứa gia, hắn chính là người thường xuyên mang Tô Mộc cùng Tô Diệp đi chơi, đương nhiên, là Tô Mộc bồi Tô Diệp chơi.
Cho nên Tô Mộc ở trước mặt hắn nói lên lời muốn nói, cũng không có vẻ như câu nệ.
Chú tài xế không nói nên lời, "Cái này...... Ấu trĩ?"
"Không sai, chính là ấu trĩ." Tô Mộc vừa mở cửa xe vừa nói: "Con tình nguyện mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh băng của thúc thúc, cũng không nghĩ muốn đi đối mặt với một đám ồn ào kia......"
Tô Mộc đang nói đột nhiên im bặt, cả người cứng đờ.
Bởi vì cô thấy được nam nhân đang ngồi ở bên trong xe.
"Không muốn đi đối mặt với đám ồn ào gì?" Ánh mắt Hứa Tố không mang theo bất luận cảm tình gì dừng ở trên người cô bé đang bế tắc trước cửa xe, người khác cũng nhìn không ra cảm xúc của hắn hiện giờ là gì.
Tô Mộc không biết nên trả lời như thế nào, dù sao cũng không thể trầm mặc lâu, ánh mắt của cô bắt đầu dao động không ngừng, tay phóng tốt, chân trạm tốt, quy quy củ củ hô to, "Thúc thúc."
Hứa Tố vẫn chưa trả lời, chỉ là đem tây trang cởi ra đặt lên trên người cô bé đang ngủ ngon lành trên đùi mình.
Tô Mộc ngẩn người, "Tiểu Diệp Tử...... Em ấy như thế nào lại ở chỗ này?"
"Con bé muốn tới tìm ngươi, khóc lâu lắm, đi trên đường thì ngủ rồi." Thanh âm Hứa Tố vẫn lạnh băng, bất quá chi tiết này lại thể hiện ra hắn cũng không phải người lạnh lùng như vậy.