Beta: @Aki Re
Không biết qua bao lâu, cái hôn dài bất ngờ mà dịu dàng này cũng kết thúc.
Để không cho hắn thấy gương mặt đỏ bừng của mình, Tô Mộc dựa đầu vào vai hắn, Quý Bắc Lưu ôm cô ngồi xuống trên tảng đá, hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Mộc Mộc."
"Hử?" Cô dựa vào vai hắn, lười biếng trả lời.
Quý Bắc Lưu không nói tiếp.
Tô Mộc nhạy cảm cảm thấy có gì đó không ổn, hôm nay Quý Bắc Lưu lại không có mắc bệnh tổng tài, cũng không "khốc huyễn cuồng bá túm" nói cái gì mà hôn cô là vinh hạnh của cô, ngược lại biểu hiện rất giống như một người bình thường, điều này không bình thường chút nào.
"BOSS..." Tô Mộc ngẩng đầu lên, hai tay bụm mặt hắn và nhìn chằm chằm một hồi lâu, cô nheo mắt hỏi hắn: "Biểu hiện của anh hôm nay hơi kỳ lạ nha? Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là công ty của anh sắp phá sản ư?!"
Quý Bắc Lưu giựt giựt khóe môi, hắn khẽ đặt tay lên đầu cô: "Em đang nghĩ gì vậy? Cho dù có người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, anh cũng sẽ không phá sản!"
Nếu có người ngoài hành tinh tới trái đất, hắn sẽ phát triển việc kinh doanh của mình đến vũ trụ, trở thành người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn vũ trụ theo ý nghĩa thật sự.
"Vậy, vậy tại sao hôm nay anh cư xử kỳ lạ như thế?" Tô Mộc nghi hoặc sờ đầu: "Còn rất dịu dàng với em, hay là... Anh đang giấu giếm em chuyện gì?"
"Không có." Hắn buột miệng thốt lên, nhưng nhanh chóng nhận ra mình dường như phản ứng quá mạnh, vì vậy hắn lại bày ra vẻ mặt dữ tợn: "Thôn Hoa, hiếm khi có dịp anh muốn đối xử với em dịu dàng một chút, kết quả em còn không thích đúng không?"
Cô tức giận: "Anh đã hứa không gọi em là Thôn Hoa nữa!"
"Thà tin rằng trên đời có ma cũng không thể tin cái miệng thúi của đàn ông, nếu đàn ông đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, em chưa từng nghe qua câu nói này sao?"
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc nghe có người áp dụng những câu này lên người mình, cô nhếch môi: "Anh thừa nhận anh có một cái miệng thúi?"
"Anh dùng một cái miệng thúi cũng có thể khiến em sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần, có gì không thể thừa nhận?" Hắn hào phóng cười, không phải hắn không thích dùng tám trăm cách vừa đánh vừa xoa bằng lời nói, đặc biệt là khi đối mặt với cô, cách này rất có tác dụng.
Đúng như dự đoán, gương mặt đang bình thường trở lại của Tô Mộc lại đỏ bừng lên chỉ vì một câu "Sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần" của hắn, đừng trách tại sao cô nghĩ nhiều, thực sự là do lúc hắn nói những lời này, giọng điệu của hắn trở nên vô cùng tùy tiện và rạo rực.
Cô vốn chỉ là một cô bé, cuộc sống tươi đẹp của cô chỉ mới bắt đầu, cô xinh đẹp, tính cách lạc quan, sẽ có rất nhiều người sẵn lòng thích cô.
Suy cho cùng, cô là một cô bé đáng yêu như vậy.
Ánh mắt Quý Bắc Lưu dần dần trở nên xám xịt, bàn tay đặt sau lưng cô hơi dùng sức và ấn cô vào lòng ngực mình, lại giang tay ôm chặt lấy cơ thể của cô, chỉ dựa vào ngực thì vẫn chưa đủ, hắn còn muốn dung hòa cô vào tận xương tủy của mình.
Cô ngước lên: "BOSS... Anh bị sao vậy?"
"Mộc Mộc, nếu... Ý anh là nếu em vốn là một người có cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc nhưng lại bị rơi vào tình trạng hôn mê vì tai nạn giao thông, rất khó để có cơ hội tỉnh lại..." Quý Bắc Lưu đau khổ cụp mắt và hỏi cô: "Em có hận kẻ gây ra tai nạn cho em không?"