Beta: @Aki Re
Tầm mắt Thẩm Nam Tiên dừng ở trên người Chu lão, trên môi hắn nở nụ cười ân cần, giúp Chu lão đang ngồi trên mặt đất nhặt đồ vật lên, âm thanh ôn nhu nói: "Chu lão, Uyển nhi nói vết thương của tước điểu hồi phục khá tốt, sau đó tước điểu đã bay đi, về sau không cần vì Uyển nhi đưa thức ăn cho nó".
"Tước điểu đã bay đi...... Tốt, tốt." Chu lão mơ mơ màng màng nói: "Ta sẽ liền về nhà, nấu ăn cho Uyển nhi."
Nói xong, Chu lão mang biểu tình hoảng hốt xoay người rời đi.
Tô Mộc nhìn bóng dáng cô đơn của ông lão, không khỏi nhất thời tâm sinh cảm giác thương hại, cô nói: "Cũng không biết còn có thể tìm Uyển nhi trở về hay không, Chu lão như vậy cũng quá đáng thương."
"Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận."
Tô Mộc ngước mắt nhìn Thẩm Nam Tiên, có chút không rõ hắn nói những lời này có ý gì.
Thẩm Nam Tiên chỉ rũ mắt cười, lại giơ tay, đầu ngón tay nhẹ điểm lên ấn đường của cô, mỉm cười nói: "Không cần dùng ánh mắt đó chuyên chú nhìn ta, ta sẽ nhịn không được."
Tô Mộc mặt già đỏ lên, trong lòng có thêm một loại bối rối không nên lời.
"Không phải muốn mua đồ ăn sao?" Thẩm Nam Tiên cười hỏi: "Ta sẽ đi cùng với ngươi, được không?"
Cô hoàn toàn nói không ra là không được!
Tô Mộc bất an đi bên cạnh Thẩm Nam Tiên, trước đây trong lòng luôn kêu nam thần nam thần, ước gì cùng nam thần tiếp xúc gần gũi. Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy lúng túng, bởi vì nam thần khiến cô cảm thấy không thể nắm bắt được, đầu óc cô lại không thông minh, một chút không chú ý liền bị người ta bán đi, nói không chừng còn giúp người khác kiếm tiền.
Tô Mộc nội tâm tiểu nhân cắn ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy đây cũng chính là mị lực của hắn, làm sao đây!?
Đúng lúc vào lúc này, phía trước công tử một thân y phục màu tím gọi một tiếng, "Thiếu trang chủ."
"Phong công tử." Thẩm Nam Tiên hơi hơi gật đầu, nói: "Ngươi trở về Lạc Thành."
Vị công tử này trẻ tuổi tuấn mỹ, tiêu sái mở cây quạt trong tay, phong lưu cười nói: "Sắp đến mừng thọ Lão trang chủ, ta có thể không trở lại sao?"
"Đã làm phiền ngươi quan tâm."
Công tử áo tím lại nhìn về phía Tô Mộc, "Vị công tử này là?"
"Là đầu bếp mới đến Thẩm gia trang." Thẩm Nam Tiên nhìn về phía Tô Mộc, "Tiểu công tử, đây là người cùng hợp tác làm dược liệu với Thẩm gia trang của chúng ta Phong Ngũ công tử."
Tô Mộc lễ phép nói: "Xin chào Phong công tử, ta tên là Tô Mộc."
"Xin chào, xin chào." Phong Ngũ gật gật đầu, lại tuấn lãng cười.
Trực giác của Tô Mộc nói cho cô biết có chút không thích hợp.
Phong Ngũ đã cùng Thẩm Nam Tiên nói việc chính sự, "Lần này ta về Lạc Thành, mang về được một đám dược liệu không tệ, một ngày nào đó nếu như Thiếu trang chủ có rảnh, ta đến phủ làm phiền được chứ?"
"Ngày nào cũng đều có thể."
"Vậy ngày mai, ta đến Thẩm gia trang thăm hỏi."
Đơn giản dăm ba câu, cũng đã đem việc ngày bàn việc kinh doanh quyết định xong.
Phong Ngũ mĩm cười nói lời cáo từ, liền thực mau rời đi.
Tô Mộc tò mò hỏi: "Vị Phong Ngũ công tử này cùng Thiếu trang chủ là bằng hữu?"
"Cũng có thể xem là vậy." Thẩm Nam Tiên nói: "Thẩm gia cùng Phong gia kinh doanh vẫn luôn có lui tới với nhau. Trước đây Phong gia ra mặt, đều là vị đứng hàng thứ năm trong Phong gia này."
"Thì ra là thế......" Tô Mộc vuốt cằm trầm tư suy nghĩ xem không đúng chỗ nào. Đột nhiên có một đệ tử mặc thân áo lam ở Thẩm gia trang chạy tới.
"Thiếu trang chủ, tửu lầu đã xảy ra chuyện!"
Tô Mộc biểu tình không hề ngoài ý muốn, Thẩm Nam Tiên vừa ra khỏi cửa liền có chuyện, cô đã quen với chuyện này.
Cũng giống như lần trước, lúc này đây trên nóc tửu lầu là cùng một dạng người.
Hoàng Phủ Thiết Nữu khóc sướt mướt nói: "Tô Mộc, ngươi không cưới ta! Ta liền nhảy xuống!"