Beta: @Aki Re
" Thơ hay thơ hay!" Lỗ Vô Thủ không biết từ nơi nào bay tới, hắn đứng ở trước mặt Tô Mộc, liên tục vỗ tay tán thưởng, "Không hổ là người đọc sách, trình độ học thức chính là không giống nhau."
Tô Mộc giương mắt nhìn, thấy chính là Lỗ Vô Thủ, lại nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Tiểu A Thu lại rất ngọt ngào kêu một tiếng: "Lỗ ca ca!"
"Kêu thật ngọt, cho ngươi." Lỗ Vô Thủ cười lấy ra một bao kẹo ném vào trong lồng ngực Tiểu A Thu, Tiểu A Thu nói cảm ơn, sau đó thật vui vẻ cầm kẹo liền chạy đi.
Tô Mộc cũng không cảm thấy kỳ quái, Lỗ Vô Thủ ở Thẩm gia trang được chiêu đãi nhiều như vậy, cùng với Tiểu A Thu quen biết cũng là đương nhiên.
Lỗ Vô Thủ quen thuộc ngồi xuống bên người Tô Mộc, hắn lại tặc lưỡi liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hắn cảm nhận đến khi không có hơi thở của người khác mới nói: "Tiểu đầu bếp, ngươi mới đến Thẩm gia trang không lâu phải không?
"Ừ." Tô Mộc nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không cảm thấy..." Lỗ Vô Thủ đè thấp thanh âm, thần thần bí bí hỏi: "Thẩm gia trang này có chút kỳ quái sao?"
"Có cái gì kỳ quái?"
"Chính là...... Chính là Thẩm gia trang từ trên xuống dưới, những người này đều thật quá tốt."
Tô Mộc: "......"
Người này sợ chính mình không phải là đồ ngốc ư?
Tầm mắt Lỗ Vô Thủ vừa tiếp xúc với Tô Mộc liền không vui, hắn thần thần bí bí nói: "Ngươi biết ta đêm qua nhìn thấy cái gì không?"
"Ngươi không nói ta làm sao biết được?" Tô Mộc liếc mắt nhìn hắn, càng cảm thấy hắn chính là bộ dạng thiểu năng trí tuệ.
Lời nói Lỗ Vô Thủ nghẹn trong cổ họng, không hiểu người này có bản lĩnh như thế nào có thể nói chuyện đến tức chết người, hắn ho khan một tiếng, giảm bớt sự xấu hổ, nói: "Ta thấy Thiếu trang chủ dẫn theo Tiểu Liên cô nương còn kêu một tiếng đại tiểu thư.
"Vậy, xảy ra chuyện gì?" Tô Mộc vừa nghe đến tên Tiểu Liên này, ngữ khí liền không tốt lắm.
Lỗ Vô Thủ đem âm thanh ép tới càng thấp nói: " Lúc sau lại thấy Tiểu Liên cô nương đi theo đại tiểu thư rời đi, hôm nay ta ở Thẩm gia trang tìm như thế nào cũng không tìm được nàng ta."
"Ngươi tìm nàng ta làm gì?" Tô Mộc nghi vấn: "Ngươi coi trọng nàng ta?"
Cô không biết cái gì là trọng điểm!
Lỗ Vô Thủ lại hít khí một chút, nói: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tiểu Liên cô nương vì sao không thấy?"
"Ai nha, Lỗ công tử cùng tiểu công tử đều ở đây." Thu Nương từ bên ngoài đi vào.
Tô Mộc cười hì hì hỏi: "Thu Nương, ngươi đi đâu mà vội vã như vậy?"
"Công tử ngày hôm qua mang về Tiểu Liên cô nương kia nói là đã tìm được tung tích của người thân nên đã rời đi, ta đi sắp xếp lại phòng cho khách."
Tầm mắt Tô Mộc dừng ở trên người Lỗ Vô Thủ.
Lỗ Vô Thủ quýnh lên, sợ chính mình bị đánh vì mắt mình có vấn đề, hắn vội đứng lên hỏi Thu Nương, "Thu Nương, ngươi chính mắt nhìn thấy Tiểu Liên cô nương rời khỏi Thẩm gia trang?"
"Tiểu Liên cô nương buổi sáng liền rời khỏi, ta còn ở phòng bếp bận việc, từ nơi đó không thể nhìn thấy?" Thu Nương nói: "Nghe nói là Thiếu trang chủ đem người đưa ra cửa, như vậy còn có thể là giả?"
Nói xong, Thu Nương liền vào phòng bếp đi làm việc.
Nghe được Tiểu Liên đã đi rồi, tâm tình Tô Mộc lập tức tốt lên không ít, cô hướng tới Lỗ Vô Thủ âm dương quái khí cười một chút, học Thu Nương cười nói: "Như vậy còn có thể là giả?"
"Ngươi!" Lỗ Vô Thủ bị chọc tức nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta cảm thấy nơi này quái quái, nếu một ngày ngươi giống Tiểu Liên cô nương kia thì ta sẽ rất vui sướng khi thấy người gặp họa."
Lỗ Vô Thủ lại hừ một tiếng, cực kì bất mãn rời đi.
Tô Mộc bĩu môi, người hoàn mỹ như Thẩm Nam Tiên, có thể làm người ở trong phủ của hắn xảy ra chuyện mới kỳ quái.