Hứa Tố không những không có đem Tô Mộc ném văng ra, ngược lại cứ như vậy ôm cô đi bệnh viện, trời mới biết, Tô Mộc bị Hứa Tố ôm vào bệnh viện, khi đối mặt với một đám quần chúng vây xem, cô cảm thấy có bao nhiêu mất mặt!
"Cái kia...... Thúc thúc......" Tô Mộc thấp thỏm nhắc nhở, "Con chỉ bị thương ở tay, đi lại không sao cả."
"Ta biết." Hứa Tố mắt nhìn thẳng, nhắm thẳng văn phòng bác sĩ ngoại khoa cuối hành lang mà đi.
Tô Mộc càng thêm thấp thỏm, "Cho nên...... Người để con xuống, con tự đi, được không?"
Hứa Tố không có trả lời câu hỏi này.
"Thúc thúc......" Tô Mộc không thể không đem lời nói trắng ra một chút, "Con muốn tự mình đi."
Ánh mắt hắn vẫn chưa dừng ở trên người cô, "Ta muốn ôm ngươi."
Một câu này, đem những lời Tô Mộc muốn nói đều bị chặn lại, cô trước kia rất khó đấu với hắn, hiện tại cô bị thương, càng đấu không lại.
Nhìn thấy người đầu tư lớn nhất bệnh viện cư nhiên lại ôm một thiếu nữ đi tới văn phòng, vị bác sĩ khoa ngoại này cả kinh thiếu chút nữa mắt kính đều muốn rớt xuống dưới, kinh hách lớn hơn nữa còn ở phía sau.
Hứa Tố ôm người ngồi ở trên ghế, nói thẳng: "Dùng thuốc tốt nhất, phương pháp chữa bệnh cũng phải tốt nhất, trước tiên giảm đau, sau đó mới kiểm tra, không thể để lại di chứng, không thể lưu lại sẹo, làm không được, ngươi liền lập tức rời khỏi đây."
Một đoạn lời nói sạch sẽ lưu loát, lại thành công làm vị bác sĩ đáng thương này bắt đầu run rẩy.
Toàn bộ quá trình Tô Mộc chỉ trầm mặc, ngay cả khi rửa sạch miệng vết thương bằng thuốc, cô cũng không kêu đau, cô sợ chính mình kêu đau, Hứa Tố thật sự sẽ ném bát cơm của vị bác sĩ này, cuối cùng, trên cánh tay của cô bị bọc một tầng băng gạc thật dày, thời điểm phải đi về, cô học được một cách thông minh, nhanh như chớp tự mình chạy lên xe, nói cái gì mà sẽ không khiến Hứa Tố ôm.
Hứa Tố ngược lại cũng không làm động tác dư thừa gì, hai người một đường trầm mặc về tới Hứa gia, Tô Mộc vừa bước vào đã đối mặt với khuôn mặt khóc sướt mướt của Tô Diệp, Tô Mộc nhìn Tô Diệp được chính mình che chở lớn lên lại khóc thảm như vậy, đau lòng không thôi, cô một tay ôm Tô Diệp, "Tiểu khả ái, đừng khóc, em khóc sẽ khiến chị đau lòng."
Số 38 kêu lên: "Ta nói xu hướng giới tính của ngươi không phải có vấn đề đi? Đại thúc soái như vậy lại không cần, cư nhiên đối với một đứa em gái lại cẩn thận che chở như vậy?"
"Ngươi biết cái gì!" Tô Mộc ở trong đầu cũng kêu, "Tất cả cô bé trên thế giới này đều là sinh vật đáng yêu nhất!"
Số 38 vô ngữ.
Bởi vì bị thương, Tô Mộc rốt cuộc có thể có lý do xin nghỉ không đi học, nhưng vào tối thứ hai, cửa phòng cô lại bị hung tợn đẩy ra.
Phương Nính sải bước đi tới, "Tô Mộc, hôm nay cậu vì cái gì không tới xem tôi thi đấu!?"
"Tôi thành cái dạng này...... Như thế nào có thể đi xem thi đấu?" Tô Mộc ngồi ở trên ghế, một tay lật truyện tranh của mình, cũng không ngẩng đầu liếc mắt xem Phương Nính một cái.
Phương Nính dừng lại, đi qua phía sau, giữ mặt cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Ai đem cậu biến thành như vậy?"
"Không muốn nói......" Mặt Tô Mộc đều bị Phương Nính bóp đến biến dạng, cô quơ quơ đầu, "Cậu buông ra......"
Phương Nính buông cô ra, hắn ở trong phòng dạo quanh một vòng vô cùng lo lắng, lại chỉ vào Tô Mộc nói: "Cậu chờ tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"
Nói xong, Phương Nính liền chạy ra khỏi phòng Tô Mộc.
Tô Mộc lấy tay xoa xoa mặt mình, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, toàn thân tiếp tục chú tâm vào cuốn truyện tranh của mình.
Nhưng mà Phương Nính vừa đi, liền biến mất ba ngày.
Tô Mộc rốt cuộc ý thức được thời điểm có chút không thích hợp, cô đang lo lắng có nên hay không đi gặp Hứa Tố tìm người hỗ trợ đi tìm Phương Nính, Phương Nính đã tự mình trở về.