Beta: @Aki Re
"Mọi việc đều do ta quyết định, nói thật dễ nghe, nếu ta thật sự đem hắn đuổi ra ngoài, với cá tính của ngươi, chỉ e sau khi ta đuổi ngươi liền mang người đi dấu." Không ai hiểu con bằng cha mẹ, Thẩm Phóng tự nhiên cũng biết, đứa con trai này của hắn có cái cá tính gì.
Người ngoài đều nói Thẩm Nam Tiên trạch tâm nhân hậu, gặp người nghèo khổ, bất luận là nam hay nữ, già trẻ lớn bé, hắn đều sẵn sàng ra tay tương trợ, Thẩm Phóng cũng thật sự như vậy mà dạy dỗ hắn, nhưng hắn trước sau đều cảm thấy Thẩm Nam Tiên tính tình thực sự quá mức nhu nhược, một chút cũng không di truyền được khí phách của hắn năm đó.
Thẩm Phóng trầm ngâm một tiếng, nhìn về phía Thẩm Lưu Dật, "Lưu Dật."
Thẩm Lưu Dật ngước mắt nhìn phụ thân.
"Ngươi cũng cảm thấy tên đầu bếp này không tồi."
Thẩm Lưu Dật bất động thanh sắc, dư quang khóe mắt nhìn qua Thẩm Nam Tiên, trong mắt nàng đầy ý cười, khẽ gật đầu.
"Vậy được, ta cũng không vội mà đuổi cái tên đầu bếp này đi."
Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà Thẩm Phóng lại nhíu mày nhìn Tô Mộc nói "Bất quá", "Nếu ta lại phát hiện ngươi còn dám mang theo Thiếu trang chủ đi ra ngoài chơi, làm Thiếu trang chủ lơ là việc học tu vi có lui bước, đến lúc đó cho dù là toàn bộ Thẩm gia trang này cầu tình, ta nhất định cũng sẽ đuổi ngươi đi."
"Nô tài đã hiểu... Trang chủ."
Thẩm Phóng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Đi ra ngoài đi."
Tô Mộc cong mắt cúi đầu, rất nghe lời đi ra ngoài, vừa bước khỏi Kiếm Các, cô liền hung tợn xả một tràng tức giận lên nhánh cây, nắm trên tay phiến lá, cô tức giận la lên:"Lão nhân gia đáng ghét...."
Cô chưa bao giờ bị nghẹn khuất như vậy đâu.
Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh:【 Ai nha nha, xem ra Tiểu Hung về sau cùng nam thần ở bên nhau, quan hệ với phụ thân phu quân sẽ thật không tốt nha (○"ω"○)】
Đâu chỉ là không tốt?
Kia thật sự là rất tệ a.
Từ xưa đến nay chỉ nghe vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu, bây giờ ngay cả quan hệ giữa cha chồng nàng dâu cũng thành cái vấn đề lớn a.
Phía sau chợt có người hỏi: "Tiểu công tử suy nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ về sau tìm đối tượng nhất định phải tìm người có cha mẹ đều đã mất." Tô Mộc nín thở buột miệng thốt ra, một lúc sau mới phản ứng xoay người lại, dưới ánh trăng, hiện hữu bóng dáng bộ bạch y thanh lãnh, không phải Thẩm Nam Tiên thì là ai?
Thẩm Nam Tiên như suy tư nói: "Thì ra đây cũng là tiêu chuẩn của tiểu công tử......"
"Cái kia......" Tô Mộc có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Thiếu trang chủ ta nói bậy, ngươi không cần để ở trong lòng."
Cũng không biết hắn có hay không nghe được cô tức tối mắng một câu "Lão nhân gia đáng ghé", làm trò giống đứa trẻ mắng lão gia tử, nếu nam thần thật sự nghe được, vậy hình tượng vốn không tốt đẹp của cô bây giờ khẳng định chẳng còn chút nào.
Khoé mắt Thẩm Nam Tiên hơi cong, đôi mắt sáng lên, y cười nhàn nhạt càng tăng thêm phần quyến rũ: "Nhưng mà mỗi câu tiểu công tử nói ra, ta đều ghi tạc trong lòng."
Thí dụ, Tô Mộc trước kia nói thích nữ nhân ngực bự, hắn đều nhớ rất rõ.
Một phát chí mạng.
Chỉ cần đối mặt với Thẩm Nam Tiên, nội tâm luôn trầm ổn của Tô Mộc cũng sẽ tung tăng nhảy nhót, cùng hắn ở một chỗ, cô chợt có chút khẩn trương.
"Tiểu công tử đừng tức giận vì chuyện phụ thân đối với ngươi tỏ thái độ không tốt."
Cô thành thật trả lời: "Chỉ đúng một nửa....."
"Vậy nửa nguyên nhân còn lại tiểu công tử tức giận là gì?" Thẩm Nam Tiên hỏi, lại tự nhiên mà nâng tay cô lên, nhẹ nhàng phủi đi lá cây bị bóp vỡ vụn trên tay cô.
Tô Mộc nhìn chằm chằm hành động của hắn đến xuất thần, nhấp môi nói: "Lão trang chủ chỉ muốn đem Thiếu trang chủ bồi dưỡng thành một cái công cụ phục vụ cho Thẩm gia trang, ta không thích."
Hắn trầm xuống, trong mắt xẹt qua một lưu quang, thực mau giấu đi, hắn rũ mắt cười nhạt, trong mắt chỉ còn giá rét, hắn nói: "Ta cũng không thích."
Tất cả mọi thứ trên đời hắn đều không thích, chỉ duy nhất ngoại trừ một thứ....
Gió mang theo bóng cây lắc lư, thanh âm nam nhân thấp thấp cuốn bay theo gió.
"Ta chỉ thích ngươi."