Đi ra khỏi nhà thờ, lúc này cũng đã là đêm khuya, gió đêm lạnh hơn, may mà còn có chút ánh trăng, không đến mức làm người thấy không rõ đường, Thomas thực an tĩnh, tinh thần cũng thực sa sút, tạm thời bất luận hắn đối với Thái Sa có tình yêu nam nữ hay không, nhưng tình bạn của bạn cùng lớp vẫn phải có, hắn không thể tiếp thu chuyện Thái Sa chết nhanh như vậy.
Tuy nói Tô Mộc cũng cảm thấy Thái Sa chết như vậy thực đáng tiếc, bất quá cô cũng tự nhận bản thân cô cũng khó bảo toàn, những chuyện mình làm cũng phải hạn chế, cô khuyên cũng đã khuyên qua, cản cũng đã cản qua, nhưng cô cũng vẫn không thể ngăn cản cốt truyện, huống chi cô cũng nhớ rõ thân phận của chính mình, cho nên so với Thomas, cô có vẻ dễ dàng tiếp thu hơn.
Gió đêm lại thổi, Tô Mộc ôm cánh tay run lên, trên đường phố phía xa, ánh đèn ở hai bên khiến cho cô chú ý, Thomas cũng chú ý tới, hắn kinh hỉ nói: "Nơi này có cư dân, có lẽ chúng ta có thể xin giúp đỡ từ bọn họ!"
"Từ từ!" Tô Mộc bắt lấy tay hắn, "Thomas, thời điểm ban ngày chúng ta tới không có thấy một bóng người, buổi tối bỗng nhiên có ánh đèn, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Thomas cũng tạm dừng một chút, nhưng thực mau, hắn còn nói thêm: "Có lẽ là bọn Aggie chờ không thấy chúng ta cho nên đã kết thúc trò đùa dai, Tô, hiện tại Thái Sa đã chết, chúng ta cần thiết phải tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ, nếu cậu không muốn đi thì cứ ở lại đây chờ tớ đi!"
"Này!" Tô Mộc trơ mắt nhìn Thomas chạy tới phía trước, cô đương nhiên ngăn không được người con trai cao lớn này, khắp nơi đều là bóng tối, còn có tiếng gió, cô sợ hãi nhìn cảnh sắc chung quanh, đứng ở tại chỗ không biết nên đi hướng nào chạy mới tốt.
Nhị mao:【 Phải khẩn trương nha, loại phim kinh dị này có hình ảnh một mình đi lạc rất kinh điển. 】
Gió thổi thí thí lạnh:【 Đều không có không khí cho người đánh dã chiến. 】
Tô đại sắc:【 Tiểu Hung, không cần lúng túng, theo sau! 】
"Ta vừa mới thật vất vả dựa vào vật phẩm mới không có bị cục đá đập chết, ta còn không xác định được vật phẩm còn có dùng được hay không!" Tô Mộc dậm chân, "Ta đi liền bị treo thì phải làm sao bây giờ?"
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Không phải nha, vật phẩm ta cấp cho Tiểu Hung còn chưa có phát huy tác dụng, chuyện trần nhà cùng ta không có quan hệ nha (  ̄ェ ̄) 】
Ân?
Tô Mộc sửng sốt, cô nhíu mày, bắt đầu tự mình hoài nghi, chẳng lẽ lúc ấy cô nhìn lầm rồi? Cái trần nhà kia vốn dĩ chính là từ trên đỉnh đầu Thái Sa rơi xuống?
Cô đang ở đó nghi hoặc, bỗng nhiên, lỗ tai truyền đến âm thanh âm trầm của cưa điện, không chỉ có như thế, còn vang lên tiếng bước chân kinh điển của phim kinh dị BGM......
Cả người Tô Mộc chợt nổi lên một tầng da gà.
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ai nha, xem ra sát nhân cưa điện đã bắt đầu hành động trở lại " w " 】
Đừng dùng ngữ khí nhẹ nhàng rồi nói ra lời khủng bố như vậy a!
Tô Mộc cất bước chạy về phía Thomas, lúc này Thomas vừa mới đi đến một căn nhà đang chuẩn bị gõ cửa, hắn quay đầu thấy Tô Mộc, hỏi: "Tô, cậu làm sao vậy?"
"Không, không có gì......" Tô Mộc thở phì phò, dùng dư quang trong khóe mắt quan sát bốn phía, "Tớ chính là cảm thấy...... Cảm thấy cậu nói có đạo lý, vẫn là nên đi theo cậu đáng tin cậy hơn."
"Tô, tớ thật cao hứng khi cậu tán đồng lời tớ nói." Thomas cười một chút, liền gõ gõ cửa, nhưng mà tay hắn vừa mới đặt lên trên cửa, cửa liền mở ra.
Trong phòng ánh đèn ấm áp lộ ra, chính là trong phòng khách lại không có nhìn thấy có người.
"Xin hỏi có người ở sao?" Thomas đi vào, lễ phép hỏi: "Tôi từ ngoài thị trấn tới, muốn tìm kiếm sự trợ giúp."
Không có người trả lời hắn.
Tô Mộc khẩn trương hề hề đi theo phía sau Thomas, thần kinh căng chặt cao độ.
Đúng lúc này, "Bang" một tiếng, cửa đóng, đèn tắt.