Sau khi đẩy được người ra, cô lại nhận thấy phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá.
Người ta chỉ là tốt bụng giúp cô.
Thế nên cô lên tiếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Cố Thời Mộ vuốt ve đầu ngón tay mình, hỏi: “Sáng ngày mai có thời gian không?”
“Ngày mai phải dẫn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đến chỗ bố mẹ tôi.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ tôi nói sẽ giới thiệu con nuôi của bà cho tôi và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ biết, ngày mai qua ăn bữa cơm, bà bảo tài xế qua đây đón tôi và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ…”
Cô dừng lại, hỏi: “Anh có chuyện gì hả?”
“Ừ.” Cố Thời Mộ hỏi lại: “Chiều mai chắc không có lịch gì đúng không?”
Đường Dạ Khê nhớ lại, lắc đầu: “Không có, sau khi qua đó ăn cơm thì cần phải ngủ trưa với Tiểu Sơ, Tiểu Thứ.”
“Được.” Cố Thời Mộ nói: “Tôi sắp xếp lại, buổi chiều ngày mai, chờ sau khi Tiểu Sơ, Tiểu Thứ thức dậy, tôi đưa em đi bệnh viện của A Phủ, để cho nó xem lại vết sẹo sau lưng em có thể khôi phục không.”
Ở nhà cũng có thể xem, nhưng em chồng mà xem lưng chị dâu, chắc hẳn cả Cố Lạc Phủ và Đường Dạ Khê đều sẽ không tự nhiên.
Ở bệnh viện xem thì vẫn tốt hơn, một người là bệnh nhân, một người là bác sĩ, hai người đều sẽ thoải mái hơn.
“Chắc là không cần đâu?” Đường Dạ Khê nói: “Không cần phiền như vậy, chỉ là một vết sẹo thôi mà, cũng không có gì đáng ngại…”
vietwriter.vn
“Vấn đề này chúng ta đã thỏa thuận rồi, cuối cùng đã đồng ý nếu như vết sẹo có thể hồi phục thì vẫn nên hồi phục sẽ tốt hơn mà.” Cố Thời Mộ nói: “Cứ quyết định như vậy đi, nhớ chiều mai đừng có sắp xếp thêm lịch trình nào vào đấy.”
Thật không thể từ chối lòng tốt này.
Đường Dạ Khê đành phải gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Cô thiếu Cố Thời Mộ, hình như ngày càng nhiều nợ hơn rồi.
Thôi bỏ đi.
Nợ nhiều không quản nữa.
Sau này còn nhiều thời gian, từ từ trả lại là được rồi.
Thời gian nhanh chóng qua đi, đã qua một tiếng đồng hồ, hai đứa nhỏ chơi đùa đến mệt lả.
Đường Dạ Khê gọi hai đứa nhỏ quay lại, đưa chúng nó về.
Đường Tiểu Thứ vẫn còn lưu luyến, bắt đầu làm nũng: “Mẹ, con vẫn chưa chơi đã.”
“Ngoan nào.” Đường Dạ Khê dịu dàng xoa đầu nhóc: “Sau này lại đến.”
“Đúng rồi, sau này lại đến!” Thằng bé rất nhanh lại vui vẻ, kiêu ngạo nói: “Con sẽ ở chỗ cái núi lớn đằng trước, sau này khi nào con muốn đến thì sẽ đến.”
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của cậu bé, Đường Dạ Khê buồn cười: “Đúng đó, về sau con muốn đến khi nào thì đến khi đó.”
Một nhà bốn người đi bộ về biệt thự thì sắc trời đã ngả vàng.
Còn chưa kịp vào phòng khách, đã nghe âm thanh cười to cực kỳ vui vẻ của ông Cố truyền ra từ bên trong.
Đường Tiểu Thứ nắm tay Đường Dạ Khê chớp chớp đôi mắt nhỏ: “Có khách đến nhà! Có phải mấy chú đến đây không ạ?”
Cố Thời Mộ nói: “Con nhìn thử đi rồi sẽ biết.”
“Được ạ.” Đường Tiểu Thứ buông tay Đường Dạ Khê ra, xoay qua nắm tay Đường Tiểu Sơ, lôi kéo anh mình đi đến phòng khách: “Đi thôi, anh ơi, chúng ta qua đó xem thử đi, có phải là mấy chú đến không, mấy chú đẹp trai ấy ạ, chú ba còn là ngôi sao lớn nữa, có rất nhiều fan hâm mộ luôn!”
Đường Tiểu Sơ vốn không thích những chuyện náo nhiệt lắm, nhưng sợ em bị mình ngã, nên cậu cứ để em mình nắm tay kéo mình chạy theo.
“Ông nội, cháu và anh trai đã về rồi nè, có phải mấy chú đến nhà không ạ?” Chạy đến cửa phòng khách, Đường Tiểu Thứ vừa hô vừa đẩy cửa phòng khách ra.
Nghe được âm thanh mở cửa và tiếng nói trẻ con của Đường Tiểu Thứ, những người trong phòng khách đều quay lại nhìn cửa phòng.
Đường Tiểu Thứ đẩy cửa ra, nắm lấy tay Đường Tiểu Sơ, đôi chân nhỏ chạy nhanh vào: “Ông nội, cháu và anh trai về rồi nè!”
Nhìn thấy Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, ba người đàn ông trẻ tuổi trong phòng đều đứng lên.
Ông Cố vui vẻ hỏi: “Cháu nội bảo bối của ông về rồi đấy à? Đến đây, ông nội giới thiệu mấy chú với tụi cháu nè.”
Đường Tiểu Thứ lôi kéo Đường Tiểu Sơ chạy đến, nhào vào lòng ông Cố, tò mò quan sát nhóm người Cố Lạc Phủ.
Ánh mắt cậu bé quan sát mấy người Cố Lạc Phủ, trên mặt còn thể hiện biểu cảm, sau đó “Oa” một tiếng: “Thật đẹp trai! So với trong hình còn đẹp hơn!”
“Cháu cũng rất đẹp trai.” Cố Lạc Bạch mỉm cười đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống, làm ảo thuật biến ra hai cái bao lì xì đỏ xinh xắn: “Đây, chú cho hai cháu quà gặp mặt này.”
Mắt Đường Tiểu Thứ sáng lên, quay đầu nhìn ông nội.
Ông Cố cười nói: “Cho cháu thì cháu lấy đi.”
Đường Tiểu Thứ nhận lấy bao lì xì, hai cái tay nhỏ khoanh lại, cúi người với Cố Lạc Bạch: “Cảm ơn chú nhỏ, chúc chú nhỏ luôn luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý, cung hỷ phát tài!”
Cố Lạc Bạch suýt nữa đã chết chìm trong sự đáng yêu này rồi.
Anh ấy kéo Đường Lạc Bạch vào người vừa ôm vừa nựng, mặt Đường Tiểu Thứ trắng mềm như bánh bao, sờ vào rất thích: “Bảo bối, sao cháu lại đáng yêu đến vậy chứ? Đáng yêu đến mức lấy luôn cái mạng nhỏ của chú rồi.”
Dễ thương khiến người ta không chịu được mà!
Đường Tiểu Thứ đáp: “Cháu không cần mạng của chú nhỏ, chú nhỏ phải sống lâu trăm tuổi, hiếu thảo với ông nội nữa.”
Ông Cố cười ha ha, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Ngoan quá.”
Cố Lạc Bạch cũng cười: “Đứa nhỏ này của anh cả chắc là thành tinh rồi? Sao lại biết nói chuyện như vậy chứ?”
Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn cũng đem ra bao lì xì đã chuẩn bị của mình, đưa cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Hai cậu bé mỗi người đều nhận được ba cái bao lì xì đỏ thẫm, Đường Tiểu Thứ cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, rất lễ phép khoanh tay lại, cúi người cảm ơn Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn. Quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Dạ Khê đã đi tới, cậu bé lập tức lon ton chạy lại, nhét bao lì xì vào tay Đường Dạ Khê: “Mẹ, đây là lì xì của chú hai, đây là chú ba, còn có chú nhỏ cho Tiểu Thứ. Chú hai, chú ba và chú nhỏ thật tốt bụng, lại còn rất đẹp trai, với cả rất hào phóng, Tiểu Thứ thích mấy chú lắm!”
Cố Lạc Bạch bị cậu bé chọc cho cười to, nói với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Anh, chị dâu, con của hai người là ăn mật mà lớn lên hả? Cái miệng nhỏ như vậy mà sao nói chuyện ngọt thế?”
Nghe thấy Cố Lạc Bạch thẳng thắn gọi mình tiếng “chị dâu”, Đường Dạ Khê ngượng đỏ mặt.
Cô cũng chỉ mới hơn hai mươi, bỗng nhiên lòi ra ba đứa em chồng hơn hai mươi tuổi.
Thật kỳ cục…
Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn cũng không đợi Cố Thời Mộ giới thiệu, hai người lên tiếng chào hỏi, cũng kêu một tiếng anh và chị dâu.
Đường Tiểu Thứ là người thích náo nhiệt, thấy ba chú của mình đều rất đẹp trai, thích đến không chịu được, cũng không sợ người lạ, đông một búa tây một gậy, cứ thế mà nói chuyện với ba chú đến quên trời đất.
Ông Cố và ba anh em Cố Lạc Bạch đều bị cậu bé chọc cười ha hả.
Nhất là Cố Lạc Bạch.
Trong bốn anh em, Cố Lạc Bạch là người có tính tình ham chơi nhất, ăn chơi đàn đúm cái gì cũng biết, tuy rằng trước kia nhà bọn họ không có con nít, nhưng anh ấy rất biết dỗ con nít, chẳng qua bao lâu thì đã trở nên cực kỳ quen thuộc Tiểu Thứ rồi, cái miệng vừa ngọt vừa mềm gọi một tiếng chú hai tiếng chú, làm Cố Lạc Bạch vui đến quên trời đất, sau khi ăn cơm chiều, còn la hét muốn dẫn Tiểu Thứ đến phòng anh ấy ngủ.
Chơi với nhau thì được, nhưng ngủ cùng người khác thì tuyệt đối không thể.