Anh ta không nói gì, những người khác cũng không nói.
Anh ta biết, tất cả mọi người đang đợi anh ta nói chuyện.
Gia đình anh ta vẫn luôn như vậy, rất dân chủ. Nếu ai cảm thấy người nào sai thì có thể trình bày sự việc, nói lý lẽ. Nếu đối phương cảm thấy không đúng thì có thể phản bác lại.
Cuối cùng, nếu một trong hai bên không còn gì để nói và cảm thấy mình sai thì phải thừa nhận lỗi của mình.
Mọi người đang chờ anh ta nhận lỗi.
Thật lâu sau, anh ta cúi đầu, đờ đẫn nói: "Em sai rồi..."
Ôn Huyền Dương bình tĩnh nhìn anh ta: "Sai như thế nào?"
Ôn Huyền Triệt cúi đầu, nắm chặt tay: "Em không nên mâu thuẫn với Khê Khê... Em không nên nghĩ rằng Khê Khê không nên về nhà... Em không nên... không nên nghĩ rằng Khê Khê muốn nhận bố mẹ là do tham vinh hoa phú quý của nhà chúng ta..."
Khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của anh ta lúc này đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Anh ta có gia thế tốt, trưởng thành tốt, thông minh, tài giỏi, tinh thần hăng hái, tuổi còn trẻ đã gây dựng sự nghiệp thành công, có chút thành tích nhỏ.
Từ nhỏ anh ta luôn được khen ngợi và săn đón, chưa bao giờ anh ta thấy xấu hổ như vậy.
“A Triệt, bố có thể hiểu được tâm trạng của con.” Ôn Minh Viễn đứng dậy đi tới chỗ Ôn Huyền Triệt: “Con không thích Khê Khê là vì con giận cá chém thớt với Khê Khê. Con cho rằng chính Khê Khê đã phá vỡ cuộc sống yên bình của gia đình chúng ta. Con không muốn thay đổi, con mong An An là em gái ruột của con, con hy vọng mọi thứ chưa từng thay đổi... Con luôn cảm thấy rằng nếu không có Khê Khê trên thế giới thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, gia đình chúng ta sẽ duy trì một cuộc sống yên bình và hạnh phúc..."
vietwriter.vn
Ôn Huyền Triệt cúi đầu, nắm chặt tay, không nói được một lời.
Anh ta không phủ nhận điều đó.
Bởi vì đó là những gì anh ta nghĩ.
Đứng đối diện với anh ta giờ phút này là người bố ruột của anh ta, người luôn yêu thương, bảo vệ anh ta và nuôi nấng anh ta.
Anh ta không thể nói dối bố ruột của mình.
“Nhưng, A Triệt à, con sai rồi…” Ôn Minh Viễn đưa tay giữ lấy vai anh ta “ A Triệt, nếu sự thay đổi trong gia đình khiến con cảm thấy không thoải mái và cảm thấy tình cảm của mình bị tổn thương thì con cũng đừng trách Khê Khê, mà con nên trách bố đây này..."
Ôn Huyền Triệt sững sờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn ông.
Ôn Minh Viễn nhìn vào mắt anh ta, nói: "A Triệt, là bố bất tài. Bố đã không bảo vệ tốt em gái con mà để mất con bé!"
Khi nói ra những lời này, đôi mắt ông đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt chất chứa nỗi buồn trĩu nặng.
Trong ấn tượng của Ôn Huyền Triệt, bố anh ta là một ngọn núi cao ngất, sừng sững không ngã, không thể phá hủy.
Ngoại trừ lần mẹ anh ta bị ngã và được đưa vào phòng mổ đêm qua, anh ta chưa bao giờ thấy bố nặng nề và buồn bã như vậy.
Trái tim anh ta đột nhiên quặn thắt, không nhịn được mà kêu lên: "Bố..."
Ôn Minh Viễn nhìn vào mắt anh ta, nói tiếp: "Nếu không phải năm đó bố bất tài mà đánh mất đi Khê Khê thì người em gái lớn lên cùng bốn anh em con sẽ không phải là An An mà là Khê Khê. Gia đình chúng ta sẽ chẳng bao giờ có một người như An An... Sự thật đã sáng tỏ, con phát hiện ra An An không phải là em gái của con, con phát hiện ra rằng Khê Khê sắp thay thế vị trí của An An, con sẽ mất đi cô em gái mà mình yêu quý từ nhỏ. Con cảm thấy tình cảm của con đã bị tổn thương. Con cảm thấy bất công cho An An, con ghét Khê Khê. Tất cả những điều này là do sự bất tài của bố hồi đó tạo thành..."
"Không..." Ôn Huyền Triệt vô thức lắc đầu phủ nhận: "Không phải như vậy, bố, không phải..."
“Chính là vậy!” Ôn Minh Viễn nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói với giọng chắc chắn, kiên định: “Đứa em gái lớn lên từ nhỏ cùng con sắp sửa rời khỏi căn nhà này. Tương lai của nó sẽ hoàn toàn thay đổi. Con căm ghét sự thay đổi như vậy. Con cảm thấy khó chịu trong lòng... Nếu phải trách ai đó để lòng con thoải mái hơn thì con nên trách bố, chính sự bất tài của bố đã gây ra tất cả những gì của ngày hôm nay, chứ không phải trách Khê Khê. Khê Khê là người vô tội nhất, nó chưa từng làm sai bất cứ điều gì cả. Con không có quyền trách nó!"
Giọng điệu Ôn Minh Viễn nặng trĩu, trong mắt tràn đầy sự tự trách, áy náy, cùng một loại... cảm giác vô lực muốn phủ nhận chính mình.
Bố như vậy khiến Ôn Huyền Triệt vừa thấy xa lạ vừa thấy đau khổ.
Bố trong cảm nhận của anh ta là người chín chắn, điềm tĩnh, hăng hái.
Anh ta chưa bao giờ thấy bố mình như thế này.
Bố anh ta đang phủ nhận bản thân, luôn miệng nói mình bất tài.
Điều này làm cho anh ta cảm thấy tim đau như bị dao cắt.
"Không, bố... không phải..." Anh ta rơm rớm nước mắt, suýt nữa thì khóc: "Bố, là con sai rồi, là con không hiểu chuyện, con không trách Khê Khê nữa, con sẽ xin lỗi Khê Khê!"
Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn Đường Dạ Khê với gương mặt đỏ bừng, nói: "Xin lỗi, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, xin hãy em tha thứ cho anh. Anh, sau này, anh bảo đảm sẽ tốt với em, gánh vác trách nhiệm của người làm anh, anh xin hứa!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô cảm thấy cách giáo dục con cái của nhà họ Ôn khá tốt.
Gia phong nề nếp.
Ôn Huyền Triệt có thái độ nhận sai lầm rất tốt, hơn nữa xuất phát điểm của anh ta thực ra là tốt, là vì anh ta cảm thấy đau lòng cho người em gái đã lớn lên cùng anh ta... Chỉ là có hơi hồ đồ, không phân biệt đúng sai, bây giờ anh ta được dạy dỗ thì đã biết lỗi sai của mình, cũng nhận lỗi với cô. Đường Dạ Khê cũng chẳng định nắm mãi không buông.
Cô cười, rất hào phóng nói: "Không sao. Em chưa bao giờ để ý nhiều đến người không liên quan đến mình. Anh cũng chẳng xúc phạm gì em, vậy thì không cần phải ôm quá nhiều áy náy với em."
Ôn Huyền Triệt: "..."
Ý bảo anh ta là người không liên quan?
Buồn cười thật! Tại sao trước đó anh ta lại cảm thấy Đường Dạ Khê chỉ mong ngóng bám víu, lấy lòng bọn họ?
Rõ ràng là người ta chẳng thèm nhìn anh ta một cái!
Trước đây đúng là anh ta mọc mắt trên đầu, cảm thấy bản thân mình giỏi lắm!
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Ôn Huyền Triệt, Ôn Huyền Dương vội vàng hòa giải: "Đều là anh em nhà mình, cứ nói chuyện rõ ràng là được rồi. Nào, ăn cơm thôi, không ăn thì cơm nguội mất."
Cả nhà ngồi ăn cơm.
Lần này, không có giọng điệu châm chọc của Ôn Huyền Triệt, bầu không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
Sau khi bị khiển trách nặng nề và đã thông suốt, Ôn Huyền Triệt bỏ thành kiến qua một bên, cố gắng quan sát Đường Dạ Khê với tâm thái bình thường, bấy giờ mới nhận ra trước đây anh ta đặc biệt buồn cười.
Giống như một chú hề nhảy nhót vậy.
Anh ta không biết vì sao bản thân lại cho rằng Đường Dạ Khê cảm thấy nhà họ Ôn có quyền thế nên mới bám víu vào để nhận người thân.
Có lẽ là... bị thành kiến quấy rối?
Sau khi bình tĩnh lại và quan sát Đường Dạ Khê với tâm thái bình thường, anh ta phát hiện ra rằng Đường Dạ Khê hoàn toàn không hề để tâm với việc nhận người thân.
Học vấn và tu dưỡng bản thân của cô quả thật rất tốt, mỗi cử chỉ, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều điềm đạm và tao nhã, đẹp đẽ như được vẽ trong tranh.
Nhưng cô không cố ý làm hài lòng bất cứ ai, kể cả bố anh ta.
Thậm chí, thái độ của cô đối với mọi người trong nhà họ Ôn đều khách sáo và xa lánh, không hề có chút ý định lôi kéo.
Cứ như thể... cả nhà họ chỉ là một gia đình họ hàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu hợp ý thì có thể qua lại thường xuyên hơn. Nếu không hợp ý thì sau ngày hôm nay có thể sẽ quẳng ra sau đầu.
Cô vô cùng lãnh đạm đối với mọi người trong nhà họ Ôn, vậy mà trước đây anh ta lại đơn phương nghĩ rằng Đường Dạ Khê nhìn thấy quyền thế của nhà họ Ôn nên mới nóng lòng bám víu vào.
Và những suy nghĩ đen tối trong lòng anh ta còn bị Đường Dạ Khê bày ra trước mặt mọi người.
Mặc dù tất cả những người ngồi bên cạnh anh ta, ngoại trừ Cố Thời Mộ, đều là những người thân thiết nhất với anh ta trên thế giới này, anh ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Trước đây, anh ta... bị trúng tà sao?
Sao anh ta có thể nghĩ về Đường Dạ Khê như thế chứ?