Dù em gái và cháu gái có thân đến mấy cũng không bằng con trai ruột của mình.
Con trai ông là bảo bối mà ông và vợ ông đã tha thiết chờ mong, là người mà vợ chồng ông yêu hơn cả tính mạng.
Lúc vợ ông còn sống đã thương yêu con trai của bọn họ nhất, nếu nói thương yêu thì không đủ để hình dung trình độ yêu thương của vợ chồng ông dành cho con trai, mà phải nói là nuông chiều mới đúng.
Trong lòng vợ ông, người làm chồng như ông phải đứng đằng sau làm chỗ dựa, còn người quan trọng nhất là con trai của bọn họ.
Chẳng lẽ Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi muốn so bì với con trai ông ư?
Thật nực cười!
Huống hồ, cho dù là con trai ông, nếu anh dám làm chuyện vi phạm pháp luật thì ông càng phạt nặng hơn, đầu tiên cứ đánh gãy chân anh trước đã rồi hẵng nói.
Ông đã đối xử rất dịu dàng với Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi rồi.
Thời Nghiên Đồng nhìn ông Cố bằng ánh mắt bi thương, cảm thấy đau đến mức sống không bằng chết.
Bà ta luôn cho rằng mình là người rất đặc biệt trong lòng ông Cố, như thể bà ta ngưỡng mộ ông Cố thì ông Cố cũng ngưỡng mộ bà.
Trước đây sự chăm sóc, chiều theo của ông Cố đều cho bà ta cảm giác này.
Cho đến bây giờ bà ta mới biết, đó chỉ là ảo giác.
Trong lòng ông Cố, vị trí của bà ta chẳng hề quan trọng.
vietwriter.vn
Nhiều năm như vậy, có lẽ bà ta đã làm chuyện vô bổ rồi, bà ta cho rằng ông Cố sẽ hiểu mọi chuyện, nhưng thật ra bà ta chỉ đang tưởng bở...
Bà ta đau quá.
Bà ta cho rằng “tình cảm trao cho nhau” giữa bà ta và ông Cố là sự an ủi mà bà ta mong nhưng chẳng có được.
Có lúc bà ta thầm đắc ý rằng chị bà ta gả cho ông Cố thì sao chứ?
Chị bà ta đã sinh cho ông Cố một đứa con trai thì sao chứ?
Cuối cùng người ở bên cạnh ông Cố lại là bà ta.
Người ở bên cạnh ông Cố lâu nhất cũng chính là bà ta.
Nhưng bây giờ bà ta mới phát hiện, mọi thứ đều do bà ta phán đoán mà ra.
Thật ra giữa bà ta và ông Cố hoàn toàn không có gì cả.
Ông Cố chăm sóc, chiều theo ý của bà ta, không phải là vì thích, tán thưởng, xem bà ta là hồng nhan tri kỷ, mà là nghiêm túc thực hiện sự gửi gắm của chị bà ta, thay chị bà ta chăm sóc cho bà ta.
Nói cách khác, mọi sự chăm sóc và đãi ngộ tốt mà ông Cố dành cho bà ta đều không phải vì sức hấp dẫn của bản thân bà ta, mà tất cả đều xuất phát từ chị của bà ta.
Bây giờ sự kiêu ngạo và đắc ý của bà ta lúc trước đều trở thành trò cười.
Sau khi nghĩ thông suốt mấy chuyện này, bà ta liền ôm mặt, rồi nở nụ cười đau thương.
Bà ta không ngừng cười lên, nhưng nước mắt lại xuyên qua các kẽ ngón tay mà rơi xuống.
Ông Cố nhíu chặt mày, khó hiểu nhìn bà ta, cảm thấy phản ứng của bà ta rất kỳ lạ.
Nhưng ông không hề mềm lòng.
Cô ta dám tổn thương con trai ông, hơn nữa còn dám vi phạm pháp luật, mặc kệ là ai đứng ra giải thích cũng vô ích thôi, cô ta vẫn phải bị pháp luật trừng trị.
Thấy Thời Nghiên Đồng nói hộ cũng vô ích, Tề Thái Vi nhất thời sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.
Cô ta quỳ xuống dưới chân ông Cố, ra sức khóc lóc cầu xin: “Dượng, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi, con xin thề là sau này con sẽ không dám nữa, xin dượng đừng để cảnh sát bắt con đi, con sẽ mất hết mặt mũi...”
Mặc dù thu mua thuốc cấm không phải là chuyện quan trọng, cùng lắm là bị phạt tiền rồi tạm giam mà thôi, nhưng chỉ cần bị tạm giam thì sẽ để lại tiền án.
Nếu xui xẻo gặp người quen rồi truyền chuyện này ra ngoài thì mặt mũi của cô ta sẽ bị mất sạch.
Sau này làm sao cô ta có thể gả cho người khác?
Đâu có thế gia nhà quyền thế nào chịu cưới một cô gái có tiền án về làm nữ chủ nhân chứ?
Quãng đời còn lại của cô ta đã xong rồi.
Cô ta khóc đến mức cả người run rẩy, nhưng hình như lòng dạ của ông Cố được làm bằng sắt, nên chẳng hề bị lay động.
Cố Lạc Hàn thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, nên không khỏi cầu xin thay cô ta: “Bố, con thấy Thái Vi đã thật lòng biết hối lỗi rồi, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, không bằng...”
“Không bằng thế nào?” Sắc mặt ông Cố lạnh lẽo như nước, lạnh lùng nhìn anh ta, rồi ngắt lời anh ta.
Cố Lạc Hàn căng thẳng đến mức tê cả da đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhưng vẫn hứng chịu áp lực rất lớn, rồi lấy can đảm nói tiếp: “Không bằng bố hãy tha thứ cho chị Thái Vi một lần, chị Thái Vi là một cô gái trẻ, nên thích giữ thể diện nhất. Nếu bị cảnh sát bắt đi thì chị ấy sẽ không chịu đựng nổi...”
“Cô ta thích giữ thể diện à?” Ông Cố cười khẩy: “Cô ta thích giữ thể diện mà lại đi bỏ loại thuốc đó cho anh của con sao? Còn nữa, từ nhỏ bố đã dạy các con thế nào? Trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến trước sau, bằng không hậu quả các con hãy tự gánh lấy. Con nói nếu bị cảnh sát bắt đi thì cô ta sẽ không chịu đựng nổi, vậy cô ta bỏ loại thuốc đó cho anh của con thì anh của con chịu đựng nổi à?”
Ông Cố quan sát anh mấy lần: “A Hàn, bố nuôi nấng con là để con trợ giúp anh của con. Mấy năm nay, bố đã tốn không ít lên người các anh em con, bố tự cho rằng mình không hề bạc đãi con, sao thế? Trong lòng con trai nuôi mà bố đã dồn hết tâm huyết lại không có con trai của bố, mà chỉ có cháu gái của bố thôi à? Con giỏi lắm!”
Lần này, Cố Lạc Hàn không chỉ toát mồ hôi tay, mà ngay cả trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng lời nói của ông cụ đã có sự bất mãn về anh ấy, nên anh ấy không dám ngồi nữa, mà đứng dậy nói: “Bố, bố đừng giận, con không có ý đó. Con chỉ cảm thấy, nếu chuyện này đã xảy ra rồi thì có truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì. Nói thế nào thì Thái Vi và chúng ta cũng là người một nhà...”
“Bố mới nói rồi, nhà họ Cố sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa, con không nghe thấy à?” Ông Cố lạnh lùng ngắt lời anh ấy: “Hay là con muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố cùng cô ta, rồi rời khỏi nhà họ Cố, làm người một nhà với cô ta?”
Câu nói này thật sự rất tàn nhẫn.
Cố Lạc Hàn không khỏi quỳ xuống cầu xin: “Bố, con không có ý đó...”
“Con đứng lên mau, nhà họ Cố chúng ta không thịnh hành chuyện này.” Ông cụ Cố mất kiên nhẫn vung tay nói: “Con có ý gì thì cứ nói thẳng ra đi, bố không có thời gian để chơi trò giải câu đố với con đâu.”
Hồi ông còn trẻ là người nóng tính, sau này cưới vợ, rồi có con, hơn nữa tuổi tác cũng lớn dần hơn, nên tính khí mới dịu lại một chút.
Nhưng Cố Thời Mộ bị Tề Thái Vi bỏ thuốc đã chạm vào vảy ngược của ông, tính nóng nảy hồi còn trẻ của ông cũng bị kích thích, nên bây giờ thấy ai cũng chướng mắt, mỗi câu nói đều mang theo lửa giận.
Ông cụ đã nhiều năm không nổi giận như vậy, nhất là khoảng thời gian gần đây, sau khi có cháu trai rồi thì suốt ngày ông cụ đều cười ha hả, mang dáng vẻ của một ông lão hiền lành. Cố Lạc Hàn gần như đã quên mất, hồi còn trẻ ông cụ là một con rồng phun lửa.
Đã rất lâu rồi anh ấy chưa bị ông cụ nổi nóng như vậy, nên nhất thời không chịu đựng nổi, vội vàng đứng dậy, cảm thấy hai chân mình đều hơi run rẩy.
Trước đây ở nhà họ Cố, mẹ nuôi của anh ấy là người có quyền lực nhất.
Nhưng từ khi mẹ nuôi của anh ấy mất thì bố nuôi của anh ấy là người có quyền lực duy nhất ở nhà họ Cố, là ông trời của nhà họ Cố.
Nếu không phải là vì anh ấy quá thích Tề Thái Vi, không nỡ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tuyệt vọng của cô ta, thì có cho anh ấy mấy cái lá gan, anh ấy cũng chẳng dám khiêu chiến với quyền uy của bố nuôi.
Nhưng tình yêu chính là chuyện không có đạo lý như vậy.
Anh ấy biết rõ, là một đứa con nuôi, anh ấy đã sợ bố nuôi quá nhiều, nên anh ấy là người không có tư cách làm trái với quyết định của bố nuôi nhất, nhưng anh ấy vẫn không kiềm chế được bản thân, giống như có một sợi dây vô hình đang kéo anh ấy, khiến anh ấy mất khống chế mà nói đỡ cho Tề Thái Vi.
Khanh Minh
Cố lạc hàn ơi sao anh ngu quá vậy chỉ vì tề thái Vy mà anh đối đầu với ông cố.Có ngày ông cố đuổi anh ra khỏi nhà luôn.Đúng là một người cố chấp chỉ vì một chữ si tình với tề thái Vy mà khiến cho ông cố nổi giận đùng đùng.Như thế thì sao anh có thể buông tình cảm của mình xuống được, chỉ vì yêu tề thái Vy mà anh phải bất chấp tất cả sao kể cả đối đầu với những người anh em của mình sao.Đúng là uổng công ông cố nuôi anh đến tận bây giờ,đúng như câu vì yêu 1cô gái mà bất chấp đối đầu với ông cố và tình anh em bền lâu của mình
18/05
Nguyễn Thị Hiệp
là con người không biết tài giỏi bao nhiêu xuất sắc bao nhiêu kể cả giàu có hay nghèo hèn nhưng điều quan trọng là phải biết phải trái
18/05