Nghe thấy ông ta chỉ gọi tên mình rồi không nói thêm gì nữa, Đường Dạ Khê nghi ngờ hỏi:
"Cậu, cậu tìm cháu có việc gì không?"
"À... có chút việc..." Đường Lẫm Nhiên tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ của mình, giọng nói hơi nghẹn ngào:
"Dạ Khê... cậu nghe anh họ thứ hai của cháu kể về chuyện thân thế của cháu rồi, mấy năm nay..."
Ông ta muốn nói, mấy năm nay cậu có lỗi với cháu.
Nhưng nghĩ lại còn chưa kiểm tra giám định huyết thống mà.
Nhỡ đâu con trai của ông ta nhầm lẫn thì sao?
Nhỡ đâu Đường Dạ Khê không phải con gái của em gái ruột ông ta mà là con gái của Đường Linh Lung thì sao?
Đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, ông ta đổi giọng nói: "Dạ Khê, cậu biết chuyện lần này là mợ cháu quá đáng, nhưng mợ cháu đã bị trừng phạt nghiêm khắc rồi... Dạ Khê, nể mặt cậu, tha thứ cho mợ cháu lần này được không?"
Đường Dạ Khê cầm điện thoại di động, cảm thấy hơi mới lạ.
Cô quen biết cậu mình nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ta dùng giọng điệu hiền hòa nói chuyện với cô thế này.
Hơn nữa còn là giọng điệu bàn bạc trao đổi.
Nếu là lúc trước, nhất định ông cậu này đã gào lên với cô ngay từ đầu, dùng giọng điệu ra lệnh quát tháo: Đường Dạ Khê, tao ra lệnh cho mày cứu mợ mày ra ngay!
vietwriter.vn
Đường Dạ Khê, nhà họ Đường nuôi mày khôn lớn, ơn trọng như núi, mày không những không báo đáp mà còn lấy oán trả ơn!
Đường Dạ Khê, nhà họ Đường tốn cơm tốn gạo nuôi mày lớn, đối xử với mày như thế nào cũng là do mày đáng bị như thế. Mày chỉ có thể cảm ơn, không có tư cách oán giận.
Đường Dạ Khê, mày đừng có lấy oán báo ân.
Cô thường xuyên nghe thấy những lời này khi còn ở nhà họ Đường, bây giờ đã đọc thuộc làu rồi.
Thế mà hôm nay, cậu của cô lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Cô biết rõ việc này có ý nghĩa gì.
Trên đời này, không có hận thù vô cớ cũng không có yêu thương mà không lý do.
Cùng một người, đổi một thân thế khác thì hết thảy đều không giống như vậy nữa.
Cô cầm điện thoại di động không biết nên trả lời Đường Lẫm Nhiên thế nào.
Nếu là lúc trước, cô chỉ có tư cách nói "vâng" và "được."
Bởi vì nhà họ Đường nhắc đi nhắc lại vô số lần rằng nếu như không có Đường Cẩm Địch thì cô đã chết mà không có tôn nghiêm. Mọi thứ của cô đều là nhà họ Đường ban tặng, dù người nhà họ Đường bảo cô đi chết thì cô cũng phải tìm đến cái chết không được phép chần chừ.
Nhưng bây giờ cô muốn nói "không".
Không chỉ đơn giản vì nguyên nhân thân thế mà bởi vì Hình Bội Trân bị Cố Thời Mộ ra lệnh báo cảnh sát, bị cảnh sát bắt giam.
Cô có tư cách gì để thả Hình Bội Trân ra?
Nhưng cô không thể nói thẳng những lời này với Đường Lẫm Nhiên được.
Nói ra thì chẳng khác nào đẩy Cố Thời Mộ về phía đối lập với nhà họ Đường, vô duyên vô cớ kéo về một kẻ địch cho nhà họ Cố.
Không cần biết tương lai của cô và Cố Thời Mộ sẽ ra sao, lúc này là Cố Thời Mộ đang giúp cô.
Cố Thời Mộ bảo cấp dưới báo cảnh sát bắt Hình Bội Trân vì muốn tốt cho cô, muốn giúp đỡ cô, cô không thể lấy oán trả ơn.
Đường Dạ Khê im lặng một lúc lâu, Đường Lẫm Nhiên lên tiếng thăm dò: "Dạ Khê? Cháu đang nghe chứ?"
"Cháu đang nghe đây..." Đường Dạ Khê nói: "Xin lỗi cậu, cháu..."
Lúc cô chuẩn bị từ chối Đường Lẫm Nhiên, đột nhiên Cố Thời Mộ ngồi bên cạnh vươn tay về phía cô:
"Đưa điện thoại cho tôi."
Đường Dạ Khê hơi sửng sốt: "Gì cơ?"
Cố Thời Mộ cười khẽ: "Xin tha thứ cho Hình Bội Trân đúng không? Giao cho tôi, để tôi xử lý."
Anh chủ động vươn tay cầm lấy điện thoại di động đang đặt bên tai của cô, ấn vào nút mở loa ngoài:
"Chào chủ tịch Đường, tôi là Cố Thời Mộ."
Đường Lẫm Nhiên hơi sững sờ: "Cậu chủ Cố? Cậu... đang ở cùng Dạ Khê sao?"
"Tất nhiên là thế rồi." Cố Thời Mộ thản nhiên dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tao nhã:
"Chủ tịch Đường, với thân phận của ông, chắc chắn ông cũng biết là tôi bảo cấp dưới báo cảnh sát bắt giam Hình Bảo Trân. Chủ tịch Đường không tìm tôi mà tìm Đường Dạ Khê nói về chuyện này, có phải ông muốn bắt nạt kẻ yếu đúng không?"
Đường Lẫm Nhiên nhíu mày: "Cậu chủ Cố quá lời rồi. Tôi tìm Dạ Khê là bởi vì chuyện này từ Dạ Khê mà ra, không phải lý do mà cậu nói."
"Ồ thế à?" Cố Thời Mộ cười nhạt: "Đúng là chuyện này từ Đường Dạ Khê mà ra, nhưng mà người là do tôi tố cáo, chỉ cần tôi không rút đơn kiện thì Đường Dạ Khê cũng hết cách, cho nên..."
Cố Thời Mộ thản nhiên nở nụ cười: "Bây giờ chủ tịch Đường định làm thế nào đây? Tiếp tục tìm Đường Dạ Khê bảo cô ấy cầu xin tôi. Nếu tôi không nể mặt Đường Dạ Khê, không chịu bỏ qua cho Hình Bội Trân thì Đường Dạ Khê chính là người có tội với nhà họ Đường của ông. Ông sẽ oán hận Đường Dạ Khê, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô ấy à? Nếu chủ tịch Đường nghĩ như vậy thì tôi rất tiếc phải nói với ông rằng, ông là thứ bắt nạt kẻ yếu, không biết xấu hổ!"
Gương mặt già nua của Đường Lẫm Nhiên đỏ lên: "Cậu chủ Cố, cậu có ý gì? Sao tôi có thể như vậy chứ!"
"Ừm, tốt nhất là không phải vậy." Cố Thời Mộ lịch sự cười nhẹ: "Vậy thì bây giờ tôi trịnh trọng thông báo cho chủ tịch Đường biết, tôi đã nhắm vào Hình Bội Trân rồi. Cho nên chủ tịch Đường không cần mặt dày cầu xin Đường Dạ Khê cứu Hình Bội Trân, Đường Dạ Khê không có năng lực xuất sắc đến vậy đâu. Việc bản thân chủ tịch Đường không làm được, lại yêu cầu một cô gái mới hơn hai mươi tuổi phải làm, chủ tịch Đường ép buộc làm khó thế này không phải là hành vi tốt đâu!"
"Cậu... cậu..." Đường Lẫm Nhiên tức đến nỗi mặt mày trắng bệch trước những lời của Cố Thời Mộ.
Lâu lắm rồi không có ai đốp chát lại ông ta như vậy.
Ông ta là chủ nhân của nhà họ Đường.
Tập đoàn Đường thị nằm trong top một trăm tập đoàn hàng đầu thế giới.
Ở nước W, nhà họ Đường lại là thế gia bậc nhất, được vô số người hâm mộ tung hô.
Ông ta chưa từng bị người khác chế giễu châm biếm thẳng mặt như vậy.
Cố Thời Mộ khinh người quá đáng!
Nhưng... ông ta cũng không dám mắng lại Cố Thời Mộ.
Tập đoàn Đường thị là tập đoàn hàng đầu ở nước W không sai, nhưng vẫn không thể nào so sánh với tập đoàn Cố thị khổng lồ được.
Hơn nữa, bố của Cố Thời Mộ là lão thành có chiến công hiển hách trong việc dựng nước, tuy bây giờ đã lui về, nhưng lui mà không nghỉ, sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
Đối với tổ quốc mà nói, một người như ông Cố chính là nhân vật cấp bậc báu vật của quốc gia, ai dám chọc vào chứ?
Càng không nói đến, bạn cũ và học trò của ông Cố trải khắp thiên hạ, tùy tiện kéo ra một người cũng đủ trên cơ nhà họ Đường của ông ta rồi.
Trừ khi ông ta muốn chôn vùi nhà họ Đường thì mới dám đối nghịch với nhà họ Cố.
Quan trọng hơn là ông ta không có lý lẽ gì trong chuyện này.
Tuy ông Cố quyền cao chức trọng nhưng hiểu rõ phải trái.
Nếu như người sai là Cố Thời Mộ, dù là ông Cố cũng không thể mù quáng bao che khuyết điểm.
Ông Cố có lợi hại hơn nữa cũng có kẻ địch thôi.
Chỉ cần dư luận đứng về phía nhà họ Đường thì nhà họ Đường bọn họ có thể hợp tác với kẻ địch của nhà họ Cố, đấu với nhà họ Cố một trận.
Nhưng mà ông ta không đúng.
Sau khi Cố Thời Mộ báo cảnh sát, đều tuân thủ theo quy trình hợp pháp, phái luật sư của tập đoàn Cố thị ra mặt, tất cả hành động đều dựa theo trình tự của pháp luật, không có chỗ nào để chỉ trích.
Trừ việc mặt dày tìm Đường Dạ Khê bảo cô nghĩ cách cứu người ra thì ông ta thật sự đã hết cách rồi.
Thế nhưng ông ta lại bị Cố Thời Mộ chế giễu một cách thẳng thừng.