Đường Tiểu Thứ leo lên đùi Cố Thời Mộ, đôi tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt của Cố Thời Mộ rồi ngước khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mình lên nhìn anh cười: “Tên nhóc thối, hì hì. Bố là tên nhóc thối.”
Cố Thời Mộ: “...”
Về đến nhà, nhất định anh sẽ thương lượng với bố rằng sau này cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được gọi anh là tên nhóc thối trước mặt vợ con của anh.
Anh mỉm cười, cúi đầu áp vào trán Đường Tiểu Thứ: “Con ngửi xem, bố có thối không?”
Đường Tiểu Thứ hít hít cái mũi nhỏ, dùng sức ngửi thật mạnh rồi sau đó lắc đầu nguầy nguậy và nói to lên: “Bố không thối. Bố thơm quá, một mùi thơm rất rất dễ chịu.”
Vừa nói, cậu bé vừa cọ cọ đầu vào cổ Cố Thời Mộ, miệng cứ liến thoắng: “Bố thơm quá, mẹ thơm quá, bố thơm y như mẹ… À, còn có anh, bố, mẹ đều thơm như nhau.”
Cố Thời Mộ: “…Vậy còn Tiểu Thứ thì sao?”
Cậu bé vòng tay qua ôm cổ anh, cọ cọ vào người anh và làm nũng: “Tất nhiên Tiểu Thứ cũng thơm như bố mẹ và anh trai rồi. Tiểu Thứ và anh trai là do bố mẹ sinh ra. Mùi thơm của bố và mẹ như thế nào thì Tiểu Thứ sẽ thơm như thế... À đúng rồi, bố mẹ đã sinh ra anh trai và Tiểu Thứ như thế nào vậy? Sau này bố và mẹ còn có thể sinh em trai và em gái cho anh trai và Tiểu Thứ nữa không?”
Bỗng nhiên đề tài chuyển hướng đột ngột, không hề báo trước. Đường Dạ Khê vội vàng ngắt lời cậu bé: “Tiểu Thứ, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi. Mau ngồi xuống chỗ ngồi và thắt dây an toàn đi."
“Vị trí của con là ở đây.” Đường Tiểu Thứ ôm chặt cổ Cố Thời Mộ, làm nũng.
“Không được.” Đường Dạ Khê ôm cậu bé đến vị trí bên cạnh Cố Thời Mộ, bảo cậu ngồi xong thì khẽ khều khều chóp mũi cậu bé: “Không an toàn, hơn nữa con ngồi lâu trên đùi thì bố sẽ mệt đấy…”
vietwriter.vn
“Ồ, được rồi…”Ánh mắt Đường Tiểu Thứ lóe lên, thân hình nhỏ bé nghiêng người nằm xuống trong vòng tay của Cố Thời Mộ, chớp chớp đôi mắt to lúng liếng nhìn anh và hỏi: “Bố, con nằm trong vòng tay của bố, bố có thấy mệt không?”
“Không mệt!” Cố Thời Mộ ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của cậu bé, cho dù hai chân tê rần nhưng anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Đường Dạ Khê bất lực lắc đầu. Khi Đường Tiểu Thứ làm nũng thì không ai có thể làm gì được.
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu con trai lớn của mình và nói nhỏ với Cố Thời Mộ: “Nếu anh mệt thì cứ nói, đừng nuông chiều nó.”
“Con sẽ không để bố phải mệt đâu.” Đường Tiểu Thứ nói: “Con nằm một lát thôi, con sẽ xoa bóp cho bố.”
Tên nhóc ấy nói được làm được, hơn nửa tiếng sau khi máy bay cất cánh, cậu bé ngồi dậy khỏi vòng tay của Cố Thời Mộ rồi hai bàn tay nhỏ bé xoa bóp đùi cho anh.
Trái tim của Cố Thời Mộ dâng trào niềm vui sướng, anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của cậu bé: “Con trai bố thật có hiếu.”
Đường Tiểu Thứ bị nụ hôn của anh làm cho bật cười khanh khách. Cái đầu nhỏ lại chui vào trong vòng tay anh, lại làm nũng một trận ngọt ngào như một cây kẹo xoắn vậy.
Đường Dạ Khê chăm chú nhìn anh, sau đó lại nhìn Đường Tiểu Sơ.
Đường Tiểu Sơ đang cầm một cuốn sách, chăm chú đọc và không hề động đậy.
Đường Dạ Khê nói: “Tiểu Sơ, nghỉ một lát đi. Chú ý bảo vệ mắt.”
“Dạ con biết rồi mẹ.” Đường Tiểu Sơ đặt sách xuống, ngồi thẳng người, nghiêm túc làm bài tập luyện tập mắt.
Cố Thời Mộ nhìn Đường Tiểu Thứ đang làm nũng giống như một cây kẹo xoắn trong tay mình rồi lại nhìn Đường Tiểu Sơ trông giống một học giả có nề nếp, anh hỏi Đường Dạ Khê một cách xúc động: “Một bào thai sinh đôi, sao hai đứa lại có tính cách khác xa nhau vậy?”
Đường Dạ Khê: “... Có lẽ từ nhỏ Tiểu Thứ đã thấp hơn Tiểu Sơ, Tiểu Sơ đã quen chăm sóc Tiểu Thứ. Có lẽ... là do tôi luôn nói với Tiểu Sơ rằng Tiểu Sơ là anh nên phải chăm sóc tốt cho Tiểu Thứ…”
Nói như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô hy vọng rằng đứa con trai lớn của cô cũng có thể ngốc nghếch, ngọt ngào vui vẻ và vô tư như cậu con trai nhỏ.
Đứa con trai lớn của cô chín chắn sớm quá, cô nhìn thấy mà đau lòng.
“Mẹ, bây giờ con chỉ tạm thời thấp hơn anh trai một chút thôi.” Đường Tiểu Thứ nép vào vòng tay của Cố Thời Mộ, dùng hai đầu ngón tay so sánh khoảng cách với Đường Dạ Khê: “Chờ con lớn lên, con cũng có sẽ cao lớn bằng anh trai. Hơn nữa, con cũng sẽ chăm sóc anh trai của con. Có món nào ngon, con cũng nhớ để dành cho anh trai ăn. Nếu có người bắt nạt anh trai, con cũng sẽ giúp anh trai đánh họ. Con thích anh trai nhất, con sẽ bảo vệ anh trai cả đời.”
“Lại mạnh miệng rồi.” Đường Tiểu Sơ giơ tay ra gãi gãi chóp mũi của cậu bé: “Anh cũng sẽ bảo vệ em cả đời.”
Đường Tiểu Thứ lập tức ngồi dậy khỏi vòng tay của Cố Thời Mộ, sau đó nghiêng người về phía Đường Tiểu Sơ rồi lao vào vòng tay của anh trai: “Tiểu Thứ cũng sẽ bảo vệ anh trai cả đời này. Chúng ta bảo vệ lẫn nhau.”
Nghe thấy câu “bảo vệ lẫn nhau” của cậu con trai nhỏ, đột nhiên Đường Dạ Khê nhớ đến câu “chúng ta hãy nương nhờ vào nhau” mà Cố Thời Mộ đã nói.
Cô bất giác liếc nhìn Cố Thời Mộ.
Không biết có phải do trùng hợp không mà Cố Thời Mộ cũng đang liếc nhìn cô.
Cô hơi đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác.
Cố Thời Mộ nhìn cô và khẽ cười.
Cô gái nhỏ này... rất hấp dẫn.
Có người tựa như một vũng nước cạn sau cơn mưa, khiến người ta chỉ liếc nhìn trong nháy mắt rồi rời đi, không có hứng thú để nhìn tiếp.
Nhưng có một số người lại giống như rượu mạnh vậy, càng nếm thì hương vị càng tinh tế và càng thấy ngon.
Và hiển nhiên Đường Dạ Khê là thuộc kiểu người sau.
Càng tiếp xúc với Đường Dạ Khê, anh càng cảm thấy cô gái nhỏ này rất hợp với sở thích của mình.
Từ ánh mắt, nụ cười, cái nhíu mày đến từng cử chỉ lời nói và cả thái độ đối nhân xử thế hợp chuẩn mực của cô rất phù hợp với sở thích của anh. Tưởng chừng như cô được tạo ra riêng cho anh vậy.
Lộ trình mất hơn một giờ, mọi người đã nhanh chóng đến nơi.
Sau khi máy bay hạ cánh, Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương dẫn đường đưa Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê vào khuôn viên biệt thự của nhà họ Ôn.
Bởi vì Ôn Minh Viễn đã dặn dò trước rằng buổi tối có khách quan trọng tới thăm nên Đường Thủy Tinh và Ôn Huyền Cảnh, Ôn Huyền Trừng, Ôn Huyền Triệt, Ôn An An đều ở nhà.
Nghe thấy trong sân có tiếng động, Đường Thủy Tinh mở cửa đi ra ngoài nghênh đón, theo sau là bốn người Ôn Huyền Cảnh.
Nhìn thấy hai bên trái phải của Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương là Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ đi về phía phòng khách, thì ngoại trừ ba anh em Ôn Huyền Cảnh đã biết rõ mọi chuyện bên trong, còn Đường Thủy Tinh và Ôn An An đều mù mờ không biết gì.
Ngay sau đó, Ôn An An đã phản ứng lại. Cô ta nhanh chóng bước xuống bậc thang, chạy tới chỗ Đường Dạ Khê và tỏ vẻ khinh thường: “Đường Dạ Khê, cô có biết đây là nhà ai không? Sao cô dám tới đây hả? Cô còn không mau cút khỏi đây cho tôi.”
Ôn Minh Viễn nhíu mày: “An An, câm miệng.”
“Bố.” Ôn An An nhìn về phía Ôn Minh Viễn, tức giận giậm chân: “Bố, bố không biết là mẹ con ghét nhất Đường Linh Lung sao? Tại sao bố lại để con gái của Đường Linh Lung đến nhà chúng ta? Bố bị làm sao vậy? Bố mau đuổi cô ta đi, nếu không lát nữa mẹ sẽ tức giận đấy.”
Trong lòng Ôn Minh Viễn như có một tảng đá lớn rơi xuống, bị nghẹn ngay cổ họng.
Vợ ông ghét nhất chính là Đường Linh Lung.
Con gái của Đường Linh Lung không thể đến nhà họ Ôn...
Nhưng sự thật là vợ chồng ông đã giúp Đường Linh Lung nuôi dạy con gái của bà ta đã hơn hai mươi năm trời.
Mỗi một lời nói của Ôn An An cứ như từng nhát dao cứa vào tim ông khiến lòng ông quặn thắt, khí huyết cuồn cuộn.