Đôi mắt của Đường Thuỷ Tinh lúc nào cũng trong vắt, sáng ngời, vui tươi, mãi không vướng bụi trần.
Còn bà ta, bà ta sẽ không bao giờ có thể có được đôi mắt đó.
Vì số phận quá bất công với bà ta, cho Đường Thuỷ Tinh tất cả nhưng lại không cho bà ta điều gì.
Bây giờ, số phận lại như một vòng luân hồi.
Bà ta tính toán mọi thứ, mưu mô đủ đường mà con gái bà ta vẫn không sống được một cuộc sống hơn người, nhưng con gái của Đường Thuỷ Tinh lại giống như Đường Thuỷ Tinh ngày xưa vậy, có một đôi mắt trong veo, sáng ngời, không hề giống như bà ta ngày trước, vì cuộc sống, vì muốn trèo cao mà đã nhuốm chàm sớm.
Đáng ra không nên như thế này!
Rõ ràng là bà ta đã lôi Đường Dạ Khê xuống vũng bùn, biến Đường Dạ Khê trở thành con gái ngoài giá thú, cho Đường Dạ Khê một người mẹ có thanh danh không ra gì, khiến Đường Dạ Khê sống không khác gì bà ta ngày trước, sinh ra đã thua kém người ta một bậc.
Nhưng tại sao Đường Dạ Khê lại không đi theo con đường mà bà ta sắp đặt sẵn, sao không trở thành một người phụ nữ chẳng có gì lại còn bại hoại thanh danh như bà ta.
Không.
vietwriter.vn
Không phải như thế này.
Không phải như thế này!
“Đường Dạ Khê! Đường Dạ Khê!” Bà ta điên cuồng gào thét: “Cô đứng lại cho tôi, cô quay lại cho tôi ngay! Cô là con gái của tôi, cô phải hiếu thuận với tôi, cô phải cứu tôi! Nếu cô bất hiếu với tôi, cô sẽ bị sét đánh, không được chết yên ổn! Không được chết yên ổn!”1
Bà ta ước gì Đường Dạ Khê có thể nể tình bà ta nuôi nấng Đường Dạ Khê suốt bấy nhiêu năm mà cứu bà ta ra.
Nếu Đường Dạ Khê vẫn nhận người mẹ này là bà ta, không những bà ta có thể rời khỏi nơi kinh khủng này mà còn có thể khiến Đường Thuỷ Tinh và Ôn Minh Viễn bất mãn với Đường Dạ Khê.
Nếu trong lòng Đường Dạ Khê còn có hình bóng người mẹ nuôi là bà ta, Đường Thuỷ Tinh và Ôn Minh Viễn có muốn bà ta vào tù, nhưng Đường Dạ Khê vẫn bảo vệ bà ta thì Đường Thuỷ Tinh và Ôn Minh Viễn nhất định sẽ trách cứ Đường Dạ Khê, mối quan hệ giữa Đường Dạ Khê với Đường Thuỷ Tinh, Ôn Minh Viễn sẽ không hoà thuận vui vẻ như những gì bà ta vừa thấy nữa.
Nhưng cả đời này của bà ta chưa bao giờ được như ý muốn cả.
Cái đồ lòng lang dạ sói Đường Dạ Khê nhận bố mẹ ruột xong thì không quan tâm gì đến sống chết của người mẹ nuôi là bà ta nữa.
Cho dù bà ta gào thét thế nào, Đường Dạ Khê cũng không quay đầu nhìn lại nữa.
Bà ta tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất, điên cuồng đập sàn: “Không phải thế này... Không phải như thế này...”1
Trong kế hoạch của bà ta, con gái bà ta đáng ra đã thay Đường Dạ Khê, làm đại tiểu thư của nhà họ Ôn suốt đời, thay bà ta tận hưởng sự vinh hoa phú quý của nhà họ Đường và nhà họ Ôn.
Còn Đường Dạ Khê sẽ trở thành một người giống như bà ta vậy, tiếng xấu vang danh, hai bàn tay trắng.
Sau đó, khi Đường Thuỷ Tinh sắp chết, bà ta sẽ nói cho Đường Thuỷ Tinh biết bí mật này, vừa cười vừa nhìn Đường Thuỷ Tinh hối hận, tuyệt vọng.
Trong đầu bà ta đã nghĩ đến cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nhưng cảnh này sẽ không còn cơ hội xuất hiện nữa rồi.
Đường Thuỷ Tinh đã biết sự thật từ lâu, Đường Thuỷ Tinh nhận mặt con gái là Đường Dạ Khê xong, Đường Dạ Khê sẽ bắt đầu được hưởng thụ việc làm đại tiểu thư nhà họ Ôn, được hưởng những ngày tháng tươi đẹp của tiểu thư nhà họ Đường.
Còn con gái bà ta thì bị đánh cho về lại nguyên hình, bị gửi trả về nhà họ Thái, giờ đây không biết đang sống một cuộc sống khốn khó thế nào.
Số phận quá nghiệt ngã với bà ta.
Tại sao lại đùa giỡn với bà ta như thế này?
Bà ta hận vô cùng!
Quá hận...
Hận đến nỗi nội tạng bà ta như bị nọc độc ăn mòn, đau đến nỗi như tim bị bấu chặt, chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
Bên ngoài nhà giam, Ôn Minh Viễn khoác lấy vai vợ, Đường Thuỷ Tinh nắm tay Đường Dạ Khê, cả nhà ba người bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời đẹp đẽ chiếu lên bóng dáng ba người.
Ôn Minh Viễn nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của vợ mình, nhẹ nhàng siết vai bà: “Hiện tại ổn rồi, mọi chuyện đã qua, sau này chúng ta sẽ bắt đầu lại, cả gia đình sẽ sống hạnh phúc vui vẻ, không bao giờ chia lìa nữa!”
“Cái gì mà không chia lìa nữa?” Đường Thuỷ Tinh nắm chặt tay Đường Dạ Khê, bắt bẻ nói: “Con gái chúng ta chiều nay phải đến nhà họ Cố kia kìa!”
Nhìn thấy Đường Linh Lung khốn khổ và thảm hại, trong lòng bà cảm thấy hả dạ.
Nếu nói bây giờ bà còn có điều gì chưa vừa lòng, đó chính là Đường Dạ Khê đã là vợ Cố Thời Mộ, sau này phải đến sinh sống ở nhà họ Cố.
Bà ước rằng Khê Khê của bà bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, bà chắc chắn sẽ cưng chiều Khê Khê thật kĩ, đi đâu cũng dắt theo Khê Khê của bà, không muốn chia xa chút nào.
“Ờm...” Ôn Minh Viễn liếc nhìn Đường Dạ Khê một cái, cười miễn cưỡng: “Người không ở bên nhau thì tim ở bên nhau! Hơn nữa, Ôn Thành có Huyền Dương, Huyền Dương gì cũng biết làm hết, Ôn Thành chẳng có gì để chúng ta phải để tâm nữa, em không ngỡ xa Khê Khê thì ở thủ đô thêm vài ngày đi, nhà họ Ôn chúng ta ngoài tổng công ty là nơi quan trọng nhất ở Ôn thành ra thì ở nơi này cũng được.”
“Đúng vậy!”, Đường Thuỷ Tinh hai mắt sáng lên, siết chặt tay Đường Dạ Khê: “Khê Khê, bố mẹ ở Dạ Đô thêm một thời gian nữa được không?
Không đợi Đường Dạ Khê nói gì, bà lại nhìn về phía Ôn Minh Viễn: “Hay là chúng ta định cư ở đây đi, Dạ Đô nô nức hơn Ôn Thành nhiều, em có anh hai ở đây, sau này A Trừng cũng phải đến đây làm việc, không bằng sau này chúng ta dời tổng bộ công ty sang Dạ Đô luôn cho rồi.”
“Ơ...”, Ôn Minh Viễn có chút khó xử: “Bố chúng ta…”
Đường Thuỷ Tinh đang nổi hứng đột nhiên tỉnh ra: “Ồ, đúng rồi, nền móng của tập đoàn Ôn thị là ở Ôn thành, dù sao di dời cũng không phải chuyện nhỏ, về lâu dài phải cân nhắc."
Hơn nữa, ông cụ Ôn vẫn còn đó.
Ôn Minh Viễn là con trai cả, lại rất mực hiếu thảo, không thể nào bỏ ông cụ lại rồi đưa cả nhà dời đến Dạ Đô được.
Những người biết bà đều nói Ôn Minh Viễn nghe lời bà, chỉ có bản thân bà biết tình cảm dù sâu nặng đến đâu mà nếu một bên cậy vào được nuông chiều rồi trở nên kiêu ngạo vô lý, thì sớm muộn một ngày nào đó cũng bị bào mòn đi thôi.
Ôn Minh Viễn quả thực nghe lời bà, nhưng cũng bởi vì bà hiểu tình đạt lý, sẽ không bao giờ làm chuyện quá đáng, khiến Ôn Minh Viễn khó xử.