Ôn Minh Viễn đau khổ trong lòng nhưng cũng biết thái độ hiện tại của Đường Dạ Khê với bọn họ mới là bình thường.
Nhà họ Ôn chưa nuôi dưỡng Đường Dạ Khê một ngày nào.
Từ khi Đường Dạ Khê bước vào cửa chính của nhà họ Ôn đến nay không có một phút nào thoải mái.
Ông không thể làm cho Đường Dạ Khê cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, được bố mẹ yêu thương, nên không có tư cách mong chờ Đường Dạ Khê thật lòng thật dạ coi bọn họ thành người một nhà.
Cũng may còn nhiều thời gian.
Tìm con gái về, sau này sống vui vẻ bên nhau, dùng lòng chân thành đổi lấy sự chân thành, cuối cùng chậm rãi vun đắp tình cảm thật sự.
Ăn được nửa bữa thì Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ ngủ dậy rồi.
Đường Tiểu Thứ tỉnh ngủ không thấy mẹ đâu, ồn ào đòi mẹ, Cố Tửu vội vã gọi điện thoại cho Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê cầm điện thoại di động, đứng dậy nói với Ôn Minh Viễn: "Bố, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ dậy rồi, con đi xem."
"Đi đi." Ôn Minh Viễn nói: "Rửa mặt cho hai đứa, mau mau dẫn hai đứa xuống ăn cơm, phòng bếp nấu cho hai đứa rất nhiều món ngon."
Đường Dạ Khê gật đầu: "Biết rồi ạ, thưa bố."
Cố Thời Mộ cũng bỏ đũa xuống đứng dậy: "Tôi cũng đi."
"Không cần, anh ăn đi." Đường Dạ Khê nói: "Một mình tôi là được rồi."
"Không phải tôi cảm thấy em không được." Cố Thời Mộ kiên trì: "Chỉ là tôi nhớ con trai của tôi thôi."
Đường Dạ Khê: "..."
Được rồi.
Anh vui vẻ là được.
vietwriter.vn
Hai người sóng vai nhau lên tầng.
Đường Tiểu Thứ đang nằm trên giường ôm gối đầu lăn qua lăn lại: "Muốn mẹ, muốn mẹ, muốn mẹ cơ..."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô bước nhanh tới, gõ lên đầu Đường Tiểu Thứ một cái: "Đường Tiểu Thứ, con lại chơi xấu."
Đường Tiểu Thứ nhào vào ngực cô: "Muốn mẹ cơ!"
Đường Dạ Khê bất đắc dĩ lắc đầu.
Con trai nhỏ này của cô thích làm nũng như vậy cũng không biết giống ai nữa.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhõng nhẽo.
Lẽ nào...
Ánh mắt cô lướt về phía Cố Thời Mộ.
Hình như... cũng không chắc lắm.
Bụng dạ Cố Thời Mộ đen tối là thật, sở thích bất lương cũng không sai, nhưng thật sự cô không thể tưởng tượng ra được Cố Thời Mộ làm nũng có dáng vẻ thế nào.
Thấy Đường Dạ Khê nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn sang: "Sao thế?"
Đường Dạ Khê vội vàng lắc đầu: "Không, không sao cả,"
Cô vỗ vỗ lưng nhỏ của Đường Tiểu Thứ: "Anh trai đâu?"
Đường Tiểu Thứ ôm chặt lấy cô như gấu túi ôm cây, cất giọng ngọt ngào non nớt trả lời: "Anh đi tắm rồi."
Đường Dạ Khê thở dài: "Bao giờ con mới có thể làm mẹ bớt lo như anh trai hả?"
"Tiểu Thứ cũng rất giỏi mà." Đường Tiểu Thứ bĩu môi: "Tiểu Thứ rất đẹp trai, còn biết tỏ ra đáng yêu nữa."
Đường Dạ Khê: "..."
Cố Thời Mộ bị bé chọc cười ha ha, ôm cậu bé vào lòng thơm một cái: "Con bố nói rất đúng, con của bố đẹp trai nhất, đáng yêu nhất!"
"Bố!" Đường Tiểu Thứ ôm eo Cố Thời Mộ, cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Cố Thời Mộ bị cậu bé cọ đến mức trái tim cũng trở nên mềm mại ngọt ngào.
Anh ôm thân thể nhỏ bé của Đường Tiểu Thứ, hỏi Đường Dạ Khê: "Ngày nào con trai chúng ta ngủ dậy cũng đáng yêu thế này sao?"
Đường Dạ Khê: "..."
Con trai chúng ta?
Sao nghe câu này cứ kỳ cục kiểu gì ấy.
Cô rất muốn trả lời anh một câu, đây là con trai của tôi, nhưng lại cảm thấy năm lần bảy lượt nhấn mạnh những lời này có hơi giống như cố tình gây sự.
Cô vỗ nhẹ lưng nhỏ của Đường Tiểu Thứ: "Ngày nào tỉnh dậy cũng nhõng nhẽo, không biết giống ai nữa."
Nói đến câu "không biết giống ai", cô vô thức liếc xéo Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ: "... Đừng nhìn tôi, nhất định không phải giống tôi. Lúc tôi còn bé không đáng yêu như con trai chúng ta đâu."
Đường Dạ Khê: "..."
Vẫn muốn nói ra câu kia.
Thôi được.
Anh vui vẻ là tốt rồi.
Cửa phòng tắm mở ra, Đường Tiểu Sơ lau tóc còn ướt đi ra từ trong phòng tắm.
Thấy Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê thì nghiêm túc chào hỏi hai người: "Bố, mẹ."
"Ngoan!" Cố Thời Mộ nhìn con trai nhỏ mềm mại đáng yêu trong lòng, lại nhìn con cả vừa mới tắm rửa xong, hai má đỏ hồng càng thêm xinh đẹp. Giây phút này, anh cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao chân chính.
Anh đưa Đường Tiểu Thứ cho Đường Dạ Khê, tìm máy sấy tóc rồi vẫy tay gọi Đường Tiểu Sơ tới:
"Đến đây nào Tiểu Sơ, bố sấy khô tóc cho con."
Đường Tiểu Sơ nghe lời đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ bật máy sấy tóc cho Đường Tiểu Sơ, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ máy sấy tóc cầm trong tay, vừa sợ gió lạnh thổi vào bé lại vừa sợ gió quá nóng làm bỏng con mình.
Trên gương mặt cực kỳ điển trai tràn đầy vẻ chăm chú, tỉ mỉ lại kiên trì.
Đường Dạ Khê không nhịn được cười lên, ôm lấy Đường Tiểu Thứ: "Tôi đưa Tiểu Thứ đi tắm."
Cô ôm Đường Tiểu Thứ đi vào phòng tắm giúp cậu bé tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, thay quần áo xong rồi trở lại phòng ngủ.
Đường Tiểu Sơ cũng thay xong quần áo đi ra ngoài.
Hai cậu bé mặc quần áo anh em như trước, kiểu dáng giống nhau. Đường Tiểu Sơ mặc quần màu xanh lam, áo trắng. Đường Tiểu Thứ lại mặc quần trắng, áo màu xanh lam.
Hai anh em mặc phong cách giống nhau, chỉ có màu sắc quần áo không giống nhau, hơn nữa có bốn năm phần tương tự, nếu đứng cùng một chỗ thì chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là anh em ruột.
Đường Tiểu Thứ rất thích, nắm tay anh trai gọi anh ơi anh à, chia sẻ với anh trai những chuyện thú vị của cậu bé.
Người khác nghe thì thấy chuyện thú vị đó rất nhàm chán, nhưng cậu bé lại kể rất nhiệt tình.
Đường Tiểu Sơ cũng không phiền, nghe cậu bé nói, thỉnh thoảng mắng bé một câu ngốc nghếch.
Đường Tiểu Thứ bị mắng cũng không giận, vẫn cười ha ha đuổi theo anh trai nói tiếp.
Hai anh em đi trước, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi theo sau hai đứa, cùng đi xuống phòng khách dưới tầng trong tiếng ríu rít liến thoắng non nớt của Đường Tiểu Thứ.
Ôn Minh Viễn nhìn thấy Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, ánh mắt lập tức sáng lên:
"Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, nào, mau đến đây với ông ngoại."
Hai cậu bé quay đầu nhìn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê gật đầu với bọn chúng.
Hai đứa bé đi đến bên cạnh Ôn Minh Viễn, cùng nhau gọi: "Ông ngoại."
"Ngoan!" Ôn Minh Viễn càng nhìn hai bé càng thích, mỗi tay kéo một đứa săn sóc giúp hai cậu bé ăn cơm, yêu thích không muốn buông tay.
Ăn no xong, cả nhà đi ra phòng khách tán gẫu một lát, quản gia thông báo ông hai đến rồi.
Ông hai trong miệng của quản gia là em trai thứ hai của Ôn Minh Viễn - Ôn Minh Tu.
Ôn Minh Tu dẫn theo vợ và hai đứa con trai cùng đến.
Bỗng nhiên người dì luôn được họ coi như mẹ ruột mà hiếu thuận lại trở thành kẻ thù giết mẹ. Đây là chuyện lớn, người một nhà đều phải biết sự thật.
Sau khi Ôn Minh Tu đến không lâu, em thứ ba Ôn Minh Đạo cũng đến rồi.
Ôn Minh Đạo cũng dẫn theo vợ con đi cùng.
Ông ta và vợ cũng sinh ra hai đứa con trai.
Trước tiên Ôn Minh Viễn giới thiệu Đường Dạ Khê với gia đình em hai, em ba của ông, lại giới thiệu gia đình Ôn Minh Tu và gia đình Ôn Minh Đạo với Đường Dạ Khê.
Vì vậy, sau khi có bố mẹ ruột và bốn người anh trai ruột, Đường Dạ Khê lại có thêm hai người chú, hai người thím và bốn người anh họ.1
Lúc Ôn Minh Viễn dẫn cô ra giới thiệu, đột nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên xem Hồng Lâu Mộng hồi còn bé.
Lần đầu tiên cô xem Hồng Lâu Mộng, cảm nghĩ sâu sắc nhất là quan hệ nhân vật phức tạp, phải cực kỳ tập trung để ý mới có thể hiểu được.
Ban đầu cô còn cảm khái nhà họ Ôn con cháu đầy đàn, nhất là tám người anh trai, anh họ, tên và người còn phải đúng vai vế có hơi khó cho cô, nhưng nghĩ đến Hồng Lâu Mộng thì cô bỗng chốc bình tĩnh lại rồi.
Mới có hai người chú, tám người anh họ mà thôi. Cô còn nhớ hết quan hệ nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, sắp xếp rõ ràng cơ mà. Vài người thân thích chắc chắn không thành vấn đề!