Cô ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này.
Tình cảm giữa cô ta và Hạ Mậu Thịnh luôn rất tốt, vợ chồng hòa thuận, rất ít khi to tiếng với nhau, thế mà sao tự dưng lại ly hôn thế này?
Đầu óc cô ta rối bời, đang không biết nên nói gì thì bỗng có người nói: “Viện trưởng đến rồi.”
Đám người tách ra, bố mẹ của Chu Tư Nam đi từ trong đám đông đến cạnh cô ta.
Bố Chu nhíu mày trách móc Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam: “Sao lại ồn ào ở đây? Đây là chỗ làm việc, không phải là chỗ náo loạn, không về nhà nhanh đi mà còn đứng đây hả?”
Mẹ Chu đi đến bên cạnh bà Hạ, vẻ mặt hiền hoà nói: “Chị à, đây không phải là chỗ để nói chuyện, có việc gì thì chúng ta về nhà nói, chị thấy thế nào?”
Nếu như không phải là vì Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam thì bà Hạ cũng không muốn đứng ở đây để người ta soi mói, bố mẹ Chu đã ra mặt thì bà cũng thuận nước đẩy thuyền, gật đầu nói: “Đi thôi, về rồi nói.”
Bố mẹ Chu là cứu viện mà viện trưởng Cao gọi đến.
Viện trưởng Cao và bố Chu là anh em, thấy mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam càng làm lớn chuyện, viện trưởng Cao cũng hết cách, gọi điện cho bố Chu để bố Chu tranh thủ thời gian đến giảng hoà.
Cũng may là bà Hạ cho bố Chu và viện trưởng chút thể diện, cuối cùng cũng đi.
vietwriter.vn
Nhóm người bà Hạ rời đi, người vây xem cũng tản ra.
Mặc dù người xem đã tản ra nhưng chủ đề về nhà họ Hạ vẫn chưa kết thúc, bây giờ ai mà không có nhóm bạn, ai mà không có vòng bạn bè chứ?
Đám đông tản ra, vòng bạn bè và nhóm trở nên vô cùng sôi động.
Viện nghiên cứu khoa học là một đơn vị lớn, có đến hàng trăm nhân viên, mà người vây xem chỉ có mười mấy người, còn rất nhiều người chưa biết, chủ đề về nhà họ Hạ được bàn tán sôi nổi trong các hội nhóm và vòng bạn bè.
Đến cổng nhà họ Hạ, Chu Tư Nam ngăn Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều lại: “Nhà chúng tôi không chào đón các người, các người không được vào!”
“Bọn họ là bác sĩ mà tôi mời đến.” Bà Hạ lạnh nhạt nhìn cô ta: “Cô không cho bọn họ vào, là mong chờ tôi chết sớm hơn một chút, không còn ai đòi lại công bằng cho Tiểu Tự nữa đúng không?”
“Bà…” Khuôn mặt Chu Tư Nam đỏ bừng lên, tức giận thở gấp.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Mẹ Chu kéo cánh tay cô ta, miễn cưỡng nở nụ cười nói với bà Hạ: “Đã đến đây thì đều là khách, mời vào mời vào!”
Hứa Liên Kiều cũng làm động tác mời.
Một nhóm người đi vào phòng khách nhà họ Hạ, chủ khách cùng ngồi xuống.
Bố Chu là thầy của Hạ Mậu Thịnh, vừa ngồi xuống, bố Chu liền lạnh lùng quát Hạ Mậu Thịnh: “Anh đang làm gì thế? Chạy đến đơn vị gây chuyện, không cần mặt mũi nữa à? Muốn từ bỏ cả tương lai sao?”
Hạ Mậu Thịnh cúi đầu, không nói lời nào.
Bà Hạ lạnh lùng cười: “Viện trưởng Chu, ông đang chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói tôi phải không? Ông muốn thể diện thì xử lý chuyện này đã! Con trai tôi mỗi năm kiếm được trăm vạn, con gái ông lại chỉ đưa cho tôi và Tiểu Tự hai nghìn, ông có biết không?”
Nếu như không nhờ Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều giúp bà nghe ngóng, bà sẽ thật sự nghĩ rằng con trai mình rất khó khăn, tháng nào cũng không kiếm đủ, ngay cả nuôi sống bản thân cũng khó khăn.
Ai mà biết được con trai bà không hề thua kém, mỗi năm kiếm được trăm vạn, chỉ là số tiền đó người kia không đưa cho bà và Tiểu Tự thôi.
Không cho bà thì bà cũng không quan tâm.
Bà già rồi, sắp chết, đòi tiền để làm gì chứ?
Nhưng không thể không cho Tiểu Tự được!
Bọn họ không chủ động cho thì bà phải vạch mặt, cắn cũng phải cắn mất mấy khối thịt của bọn họ!
Bố Chu không kịp phản ứng: “Cái gì đây?”
Hạ Mậu Thịnh im lặng đưa bản sao kê của ngân hàng, đặt xuống trước mặt bố Chu.
Bố Chu nhìn qua mấy lần, sắc mặt co quắp, dù ông ta có mồm miệng như lò xo nhưng lúc này lại không nói lên lời.
“Lúc tôi và Tiểu Tự đang ở quê, mỗi tháng con gái ông chỉ chu cấp cho chúng tôi hai nghìn tiền sinh hoạt.” Bà Hạ nói tiếp: “Tôi đưa Tiểu Tự đến Dạ Đô học, con gái ông không cho Tiểu Tự ăn no, còn ngược đãi Tiểu Tự, khiến Tiểu Tự bị suy dinh dưỡng!”
Hạ Mậu Thịnh đưa giấy kiểm tra sức khoẻ của Hạ Lăng Tự cho bố Chu.
Bố Chu nhìn qua mấy lần, càng không còn gì để nói.
Sắc mặt ông ta đen như đáy nồi, chỉ cảm thấy thể diện đời naf tích luỹ được đều mất hết.
Bà Hạ nói: “Người có mặt mũi, cây có vỏ, nếu như không phải là con gái ông vô lý như thế thì tôi cũng không muốn đến ồn ào ở đơn vị của Hạ Mậu Thịnh, con gái của ông vô lương tâm như vậy, tôi không làm lớn chuyện lên thì có thể lấy lại công bằng được không?”
Cho dù có lấy lại được công bằng thì bà cũng không nuốt trôi được cơn tức này.
Chu Tư Nam ngược đãi Tiểu Tự của bà, tại sao bà lại phải giữ thanh danh tốt cho cô ta?
Bà muốn làm lớn chuyện lên để cho mọi người biết bộ mặt của Chu Tư Nam.
Bố Chu bị bà Hạ nói, không thốt ra nổi câu nào.
Ông ta không phải là Chu Tư Nam, biết rõ là không đúng rồi còn nhưng còn có thể ngụy biện.
Hơn nữa những gì Chu Tư Nam nói, cư xử đều có lý, nếu nói thật ra sẽ bị người khác nói xấu sau lưng.
Qua ngày hôm nay, những lời Chu Tư Nam đã nói kia sẽ bị người ta cười nhạo, người ta sẽ nói cô ta coi đó là chuyện đương nhiên, vô liêm sỉ!
Bố Chu tức giận, mẹ Chu chỉ có thể tươi cười, cố gắng hoà giải: “Đều là người một nhà cả, Nam Nam nhà chúng tôi bị tôi và lão Chu dạy hư, không hiểu chuyện, bà thông gia cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng đi, tuyệt đối đừng tức giận, chọc tức mình không tốt đâu.”
“Tôi không tức giận.” Bà Hạ nói: “Tôi đến đây không phải là để tức giận với cô ta, tôi đến để đòi tiền!”
Mẹ Chu ngạc nhiên: “Đòi tiền ư?”
“Đúng.” Bà Hạ nói: “Trước kia Hạ Mậu Thịnh cho con trai thứ hai và con gái nhỏ bao nhiêu tiền thì phải cho Tiểu Tự bằng đó, giá cả chênh lệch đều được bổ sung, còn nữa, tôi muốn tiền phụng dưỡng, cái này tôi không bắt buộc, cho bao nhiêu thì tuỳ tâm Hạ Mậu Thịnh, muốn cho nhiều hay ít cũng được, còn lại là tiền mấy năm nay Hạ Mậu Thịnh tích góp được, phải chia cho Tiểu Tự một phần ba, nếu các người đáp ứng được điều kiện này thì tôi sẽ không náo loạn nữa, nếu không được thì chúng ta cùng gặp trên toà án, không phải tôi đã nói rồi sao, luật sư tôi cũng tìm xong rồi, giải quyết riêng hay là đưa ra giải quyết chung, các người tự quyết định đi.”
“Mẹ…” Cuối cùng Hạ Mậu Thịnh cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi, anh ta quỳ rạp xuống trước mặt bà Hạ: “Mẹ, con nghe mẹ, con sẽ đền bù cho mẹ, đền bù cho Tiểu Tự, con sẽ ly hôn với Chu Tư Nam! Ly hôn xong con đến chỗ mẹ, con cùng mẹ nuôi Tiểu Tự, con thề con sẽ không để mẹ và Tiểu Tự phải chịu khổ nữa!”
Mẹ Chu bỗng biến sắc: “Mậu Thịnh, con nói bậy bạ gì thế? Được được, ly hôn chứ gì? Người lớn ly hôn, trẻ nhỏ là người đau khổ nhất, Thần Thần và Lộ Lộ vẫn còn bé như vậy, sao con lại nhẫn tâm như thế chứ?”
“Tôi muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn!” Hạ Mậu Thịnh chảy nước mắt, lắc đầu nói: “Chu Tư Nam quá độc ác, cô ta quá độc ác, tôi không thể nào chấp nhận nổi người vợ bên gối của mình lại là một người phụ nữ nhẫn tâm như vậy được, tôi nhất định phải ly hôn với cô ta! Nếu các người muốn giành quyền nuôi dưỡng Thần Thần và Lộ Lộ thì tôi sẽ không tranh với các người, nếu như các người không muốn thì để tôi, tóm lại, tôi nhất định phải ly hôn với Chu Tư Nam!”
Nếu như không ly hôn với Chu Tư Nam, anh ta sẽ có lỗi với Lăng Tuyết, có lỗi với Hạ Lăng Tự, cũng có lỗi với mẹ.