Trước kia Đường Dạ Khê không muốn lập gia đình, nhưng nếu bây giờ cô muốn lập gia đình thì chỉ có thể kết hôn với anh ta, sau khi Cố Thời Mộ vứt bỏ Đường Dạ Khê thì anh ta có thể cưới Đường Dạ Khê rồi.
Đây là toàn bộ kế hoạch của anh ta, nhưng bây giờ anh cả của anh ta lại dùng tính mạng của anh ấy để uy hiếp anh ta, bảo anh ta không được thực hiện kế hoạch của mình.
Anh ta biết anh cả của anh ta trông thì dịu dàng nho nhã nhưng từ trước đến giờ luôn nói được làm được, nếu chuyện anh ta giam giữ Đường Dạ Khê bị anh cả của anh ta biết được, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy có lỗi với Đường Dạ Khê, nói không chừng sẽ tự sát để tạ tội thật thì sao?
Một bên là người thân duy nhất của anh ta, một bên là người phụ nữ mà anh ta muốn lấy về làm vợ, anh ta phải làm sao bây giờ?
Bách Lí Ánh Hàn nhìn anh ta chằm chằm, mặt mày lạnh tanh không nói một lời.
Mắt của Bách Lí Tùy Băng nhìn thoáng qua cái trán đã ứa đầy mồ hôi lạnh và miệng vết thương ở lòng bàn tay đang giàn giụa máu của anh ấy, sau đó anh ta hạ tầm mắt nói: "Được, em biết rồi..."
Bách Lí Ánh Hàn thở phào nhẹ nhõm, anh ấy sợ Bách Lí Tùy Băng đột nhiên trở chứng ngay cả lời anh ấy nói cũng không chịu nghe, chỉ cần em trai của anh ấy đồng ý với anh ấy chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ làm được.
Anh ấy hoà hoãn hỏi: "Tùy Băng, bây giờ em đang ở đâu? Cho anh biết địa chỉ đi anh sẽ qua ngay."
Bách Lí Tùy Băng nhìn tay bàn trái của anh ấy: "Anh xử lý vết thương trước đi."
vietwriter.vn
Bách Lí Ánh Hàn nói: "Em nói địa chỉ cho anh biết trước."
Bách Lí Tùy Băng nhíu mày nói địa chỉ hiện tại của mình: "Em muốn nhìn anh xử lý miệng vết thương trước."
Bách Lí Ánh Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đành rút con dao rọc giấy ra khỏi lòng bàn tay.
Nhìn thấy vết thương dữ tợn đang đầm đìa máu tươi, Bách Lí Tùy Băng nhíu chặt mày: "Anh cả, không phải anh đã nói chúng ta phải trân trọng cơ thể của mình sao? Anh chỉ biết dạy bảo em còn bản thân anh lại không làm được."
"Giết người không dao..." Bách Lí Ánh Hàn nói: "Cơ thể bị thương thì vết thương còn có thể lành, còn một khi trái tim đã tổn thương thì dù có chữa thế nào cũng không thể chữa lành được... Tùy Băng, em muốn Khê Khê coi em như kẻ thù, hận em cả đời, mãi mãi không thể tha thứ cho em sao?"
Bách Lí Tùy Băng nhìn sang chỗ khác, mím môi không nói lời nào.
Dù anh ta không trả lời thì Bách Lí Ánh Hàn cũng biết, đương nhiên anh ta không muốn như thế, ở trong lòng của em trai mình, anh ấy và Đường Dạ Khê là hai người duy nhất mà anh ta để ý trên đời.
Anh ta rất thích Đường Dạ Khê, nếu Đường Dạ Khê hận anh ta, coi anh ta như kẻ thù thì làm sao anh ta có thể chịu được?
“Tùy Băng, em nghe anh cả nói này, vợ chồng và anh em chỉ khác nhau ở hình thức chung sống mà thôi.” Bách Lí Ánh Hàn dỗ dành anh ta: “Chỉ cần trong lòng Khê Khê có em, quan tâm đến em, thì cho dù có là vợ chồng hay anh em cũng đâu có gì khác nhau?"
“Có.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Chỉ có vợ chồng mới có thể ở bên nhau cả đời, anh em thì không thể. Em muốn sống chung với Khê Khê suốt đời nên em muốn cưới Khê Khê về làm vợ."
"..." Đầu của Bách Lí Ánh Hàn còn muốn đau hơn vết thương trên lòng bàn tay. "Nhưng Khê Khê không yêu em, nếu em ép buộc cô ấy ở bên em thì chẳng những em không đạt được điều mình muốn mà còn bị cô ấy coi như kẻ thù, hận em cả đời. Sau này khi nghĩ đến em cô ấy sẽ không cảm thấy ấm áp và vui vẻ mà chỉ có chán ghét và thù hận, mỗi lúc thấy em sẽ dùng ánh mắt đầy căm hận để nhìn em, một câu hỏi thăm cũng không muốn nói với em mà thay vào đó là coi em như kẻ thù, chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với em. Em hy vọng mình và Khê Khê phải đi đến mức đó sao?”
Bách Lí Tùy Băng cúi đầu, các khớp ngón tay cũng trắng bệch, đương nhiên là anh ta không muốn, anh ta muốn Đường Dạ Khê cười với anh ta, quan tâm chăm sóc anh ta giống như lúc trước.
Nếu thật sự giống như những lời của anh cả nói, anh ta chiếm được cơ thể của Đường Dạ Khê nhưng Đường Dạ Khê lại hận anh ta, tuy ở bên cạnh nhưng lại không chịu cười với anh ta, không quan tâm đến anh ta, chỉ dùng ánh mắt đầy hận thù mà nhìn anh ta. Đã như vậy thì cho dù anh ta có cưới được Đường Dạ Khê cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Có lẽ… có lẽ cô ấy sẽ không hận em đâu nhỉ?” Anh ta cúi đầu lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt đến mức trong suốt giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì vậy: “Em rất thích cô ấy… Em sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy, sao cô ấy có thể hận em được?"
Bách Lí Ánh Hàn thở dài: "Vậy em thử đặt mình vào vị trí của cô ấy mà nghĩ thử xem. Nếu có một người phụ nữ đối xử với em cực kỳ tốt, mặc dù em không yêu cô ấy nhưng cô ấy lại yêu em còn dùng mọi thủ đoạn để có được em, em sẽ vì vậy mà yêu cô ấy, cưới cô ấy về làm vợ, cùng chung sống với cô ấy sao?"
"Em sẽ không." Bách Lí Tùy Băng chán ghét nói: "Em sẽ giết cô ta."
"Trái tim nào cũng giống như nhau." Bách Lí Ánh Hàn nói: "Nếu em dùng mọi thủ đoạn để có được Khê Khê, Khê Khê cũng sẽ hận em, hận đến mức muốn giết chết em."
Mấy lời này của Bách Lí Ánh Hàn giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng Bách Lí Tùy Băng khiến trái tim của anh ta nguội lạnh.
Anh ta cúi đầu trầm tư hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Em hiểu rồi... em nghĩ mình đã sai thật rồi..."
Cuối cùng cũng có thể thay đổi được cách nghĩ của anh ta, Bách Lí Ánh Hàn cảm thấy vui mừng không thôi.
Anh ấy chỉ sợ em trai của mình sẽ rơi vào con đường tăm tối, cho dù anh ấy có nói thế nào anh ta cũng muốn tìm đến cái chết nên anh ấy mới dùng mạng của mình để uy hiếp em trai, vì nếu chỉ giải quyết được phần ngọn mà bỏ quên gốc rễ thì nói không chừng sau này lúc em trai của anh ấy lên cơn động kinh lại đến làm phiền Đường Dạ Khê.
Chỉ khi thuyết phục được bản chất trong em trai thì anh ta mới tự nhìn nhận lại mọi chuyện, lúc đó em trai của anh ấy mới có thể chủ động phân rõ giới hạn, nước sông không phạm nước giếng giống như trước đây.
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, ấn vào điện thoại nội bộ gọi trợ lý tìm hộp thuốc đến đây, vết thương của anh ấy rất nặng cần phải khâu lại miệng vết thương mới được.
Bách Lí Tùy Băng không cho anh ấy dừng video call, nhất định phải nhìn tận mắt được, cuối cùng miệng vết thương của Bách Lí Ánh Hàn được khâu xong, lúc định băng bó thuốc thì bên ngoài có người gõ cửa.
Anh ta sốt ruột gào lên: "Không được vào đây."
Giọng Nghiên Văn run rẩy vang lên từ phía sau cánh cửa: "Cậu chủ, tình huống của cô Khê Khê có vẻ không ổn lắm..."
“Cái gì?”
Bách Lí Tùy Băng tắt video call rồi nhanh chóng đi ra ngoài, vừa mở của đã nhìn thấy Đường Dạ Khê ở phía ngoài, Đường Dạ Khê nằm trên giường, cả người bị dày vò đến mức cuộn tròn lại, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn khó chịu.
"Khê Khê? Em bị sao vậy?" Bách Lí Tùy Băng chạy tới.
Cả người Đường Dạ Khê cuộn tròn lại vì đau đớn, khuôn mặt đỏ bừng như như đốt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, vốn dĩ cô đang nhắm mắt, nhưng nghe thấy giọng của Bách Lí Tùy Băng thì cố hết sức mở mắt, khó khăn mở miệng nói ra một chữ "cút".
Sự chán ghét và căm hận tràn đầy trong mắt cô khiến động tác của Bách Lí Tùy Băng cứng đờ, chỉ biết mở to mắt nhìn.
Anh ta nhớ lại những lời anh cả vừa mới nói với mình, anh cả nói nếu anh ta ép buộc Khê Khê thì Khê Khê sẽ chán ghét anh ta, căm hận anh ta, nhưng anh ta làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn Khê Khê chấp nhận anh ta, yêu anh ta, ở bên cạnh anh ta, làm vợ của anh ta mà thôi.
Nếu tất cả mọi chuyện anh ta làm không những không thể kéo gần khoảng cách của anh ta với Khê Khê, mà ngược lại còn làm cho Khê Khê chán ghét anh ta, căm hận anh ta thì mọi thứ còn ý nghĩa gì chứ?
Không, anh ta không thể để cho Khê Khê hận anh ta được, anh ta không thể chịu được cảm giác Khê Khê nhìn anh ta với ánh mắt đầy chán ghét và thù hận.
Anh ta muốn trở thành người mà Khê Khê thích ở bên cạnh, anh ta không muốn làm kẻ thù của Khê Khê.
"Xin lỗi..." Anh ta đi đến bên cạnh của Đường Dạ Khê rồi ngồi xuống: "Vừa rồi anh cả đã mắng anh, bây giờ anh biết mình sai rồi, Khê Khê, em đừng giận tôi nữa được không?"
Đường Dạ Khê bị anh ta chọc tức đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, lần nào cũng như vậy, sau khi làm sai lại bày ra vẻ vô tội giống như một đứa trẻ nhận sai xin tha thứ, nhưng sau đó vẫn tái phạm.
Chẳng qua bây giờ cô rất khó chịu, ngay cả chút sức lực cũng không còn, nếu không cô nhất định sẽ đá một cước cho Bách Lí Tùy Băng bay ra khỏi phòng.