Kế hoạch của bà ta đã trở nên vô bổ.
Bà ta là người phụ nữ thông minh.
Nên bà ta biết, chuyện này chỉ có thể làm một lần.
Bởi vì làm một lần thì còn có thể được tha thứ.
Còn nếu làm tiếp lần nữa thì cho dù tình cảm tốt đến mấy cũng bị hao mòn.
Nhà họ Cố là chỗ dựa của bà ta, vì có nhà họ Cố che chở nên bà ta mới có thể sống vui vẻ ung dung tự tại.
Bà ta không hề muốn trở mặt với Cố Thời Mộ.
Bà ta biết tại sao Cố Thời Mộ lại đột ngột hẹn bà ta tới nhà tổ.
Là vì anh đang muốn tìm bà ta để tính sổ.
Bà ta không muốn Cố Thời Mộ ghi hận bà ta, nên bà ta đã tới đây với trạng thái bù đắp.
Trước khi tới đây, bà ta đã cảnh cáo Tề Thái Vi rồi, bảo Tề Thái Vi hãy cúi mình, thành thật nhận sai, rồi cầu xin Cố Thời Mộ tha thứ cho cô ta.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bà ta, rồi nhớ lại lời cảnh cáo nghiêm nghị của bà ta lúc trước, Tề Thái Vi liền cắn môi, cụp mắt xuống để che đi tia không cam tâm và đố kỵ ở trong mắt.
Cô ta rất hận.
Tối qua là cơ hội tốt như thế.
Rõ ràng cô ta đã thành công rồi, Cố Thời Mộ đã uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó, hơn nữa thuốc cũng đã phát tác.
Cô ta đã bất chấp tất cả ôm chầm lấy người đàn ông mà cô ta hằng mong ước, cảm thấy cuối cùng ước mơ của cô ta cũng trở thành hiện thực rồi.
vietwriter.vn
Nhưng Cố Thời Mộ lại đẩy cô ta ra, rồi chịu đựng cơn đau lửa đốt toàn thân sau khi thuốc phác tác để bỏ chạy.
Không ngờ anh lại bỏ chạy.
Anh đã bị trúng thuốc, còn cô ta là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc chiếc váy nửa che nửa hở, hơn nữa thừa cơ ôm chặt lấy anh, vậy mà anh lại chẳng hề do dự, chần chừ đẩy cô ta ra, thậm chí còn đạp cô ta rồi chạy mất dạng.
Cô ta rất căm hận.
Cô ta đã mua loại thuốc mới nhất, người bán thuốc nói, loại thuốc mà cô ta mua không những có dược tính mạnh, mà còn ngoài phụ nữ ra thì không còn loại thuốc nào có thể giải được.
Sau khi kế hoạch thành công, cô ta cho rằng ước mơ của mình sắp trở thành hiện thực, cô ta sẽ có được người đàn ông mà cô ta hằng mong ước.
Ai dè anh lại bỏ chạy.
Người đã bỏ chạy, hơn nữa thuốc còn đang ở trong người của anh.
Chỉ có phụ nữ mới có thể giải thuốc trong người của anh
Một đêm trôi qua, tinh thần của anh rất phấn chấn, có thể thấy thuốc trong người của anh đã được giải... Do đó, cô ta dồn hết tâm trí để bỏ thuốc, lại để Đường Dạ Khê chiếm được tiện nghi sao?
Cô ta căm hận đến mức tim khó chịu như bị thứ gì đó bóp nát.
Cố Thời Mộ liếc nhìn Tề Thái Vi, rồi ngồi xuống bên cạnh ông Cố nói: “Bố, hôm nay con và Khê Khê tới đây là có chuyện muốn bàn với bố.”
Ông Cố cười ha hả nói: “Con có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Dứt lời, ông Cố bổ sung thêm một câu: “Sao con lại không xin nghỉ cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, rồi dẫn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cùng tới đây. Hôm qua bố không có thời gian, bằng không bố đã đi đón bọn trẻ qua đây rồi. Lâu rồi không gặp bọn trẻ, bố nhớ bọn chúng đến mức lục phủ ngũ tạng đều phát đau rồi.”
Khoảng thời gian này ông luôn bận rộn, nên chưa có thời gian đi gặp hai cháu trai bảo bối.
Mặc dù hàng ngày đều có thể gọi video, nhưng gọi video có thể sờ được không?
Cháu trai ông có hai má mềm mịn, tóc mềm mượt, sờ vào rất thích.
Cảm giác đó.
Ông chỉ mới nghĩ tới thôi đã say mê rồi.
Cố Thời Mộ: “...”
Ban đầu vì né tránh bố giục cưới mà anh đã ở bên ngoài hơn nửa năm nay, nhưng chưa bao giờ nghe thấy bố nói chữ “nhớ” này.
Anh ho một tiếng rồi đáp: “Bố, con muốn nói chuyện chính với bố, nên bố hãy nghiêm túc chút đi.”
Ông Cố nghiêm mặt nói: “Bố nhớ cháu trai của bố là chuyện nghiêm túc nhất.”
Cố Thời Mộ: “...”
Thôi được rồi.
Anh đã thua rồi.
Ai bảo bố của anh là bố còn anh là con trai cơ chứ?
Anh bất đắc dĩ nói: “Nếu chủ nhật bố không tăng ca thì con sẽ dẫn bọn trẻ tới đây.”
“Bố sẽ cố gắng không tăng ca, nhưng không thể nói trước được, lần này bố có khá nhiều chuyện.” Ông Cố còn bất đắc dĩ hơn anh.
Cố Thời Mộ: “... Vậy chừng nào bố nghỉ thì còn sẽ dẫn bọn trẻ tới đây.”
Ông Cố lườm anh: “Chuyện này còn cần con phải nói à?”
Như thể nếu con không dẫn cháu trai bảo bối của bố tới thì con chính là kẻ thù của bố.
Cố Thời Mộ: “...”
Anh cảm thấy từ khi ông tiếp xúc với các con thì anh không thể nào sống chung với bố của mình nữa.
Hơn nữa cảm giác này còn ngày càng mãnh liệt.
“Thôi được rồi, bố không nói chuyện với con nữa, càng nói càng thấy tức.” Cuối cùng ông Cố cũng chịu ban phát lòng từ bi tha cho anh: “Con nói đi, con có chuyện chính gì?”
Cố Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ông cũng chịu cho anh cơ hội để nói vào việc chính.
Anh nghiêng người nhìn ông Cố hỏi: “Bố, chẳng phải lúc trước con đã nói với bố rằng con và Khê Khê sắp cử hành hôn lễ, nên nhờ bố chọn ra mấy ngày tốt, bố đã chọn xong chưa ạ?”
“Bố đã chọn xong rồi. Đây là chuyện tốt, sao bố có thể phớt lờ nó chứ?” Ông Cố cười ha hả, rồi lấy ra một tờ giấy màu đỏ ở trong túi, sau đó mở ra đưa cho Cố Thời Mộ: “Bố đã tìm người xem rồi, ba ngày này đều là ngày tốt. Khi nào về con hãy hẹn nhà thông gia cùng nhau đi ăn một bữa, để nhà thông gia chọn ra một ngày trong ba ngày tốt này.”
Tề Thái Vi không dám tin ngẩng đầu lên nhìn ông Cố và Cố Thời Mộ, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Cử hành hôn lễ ư?
Không ngờ Cố Thời Mộ lại cử hành hôn lễ với Đường Dạ Khê.
Trước đây, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê lén lút kết hôn không công khai ra bên ngoài. Có thể là vì bị hai đứa con trói lại, rồi chung sống như một gia đình, nên cảm thấy mới mẻ, vui vẻ.
Đợi một ngày nào đó, Cố Thời Mộ mệt hoặc ngán rồi, sẽ đá Đường Dạ Khê đi.
Hai đứa con kia là con riêng, nên không thể gây ra sóng gió gì, cũng không có địa vị gì ở nhà họ Cố.
Nhưng cử hành hôn lễ thì khác.
Nếu anh cử hành hôn lễ chẳng khác gì công khai với mọi người rằng, Đường Dạ Khê là vợ do Cố Thời Mộ cưới hỏi đàng hoàng, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cố.
Mà thân phận của hai đứa con trai Đường Dạ Khê cũng sẽ trở nên danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính.
Còn cô ta, cho dù sau này có cơ hội đuổi Đường Dạ Khê ra khỏi Cố Thời Mộ, thì cô ta cũng chỉ là vợ thứ hai.
Vợ thứ hai luôn thấp hơn vợ đầu tiên một cái đầu.
Tin tức này đã bùng nổ đến mức da đầu của cô ta tê dại, tai ong ong, tay chân đều lạnh ngắt.
Cố Thời Mộ nhận lấy tờ giấy màu đỏ, sau khi xem xong thì đưa cho Đường Dạ Khê: “Em hãy tìm thời gian rồi thông báo cho bố mẹ em đi, để xem chừng nào bọn họ có thời gian.”
Đường Dạ Khê gật đầu đáp: “Vâng, em biết rồi.”
“Con phải làm nhanh lên.” Ông Cố cười ha hả nhìn cô: “Bố đã sớm giục hai đứa mau cử hành hôn lễ rồi, để mấy người bạn già của bố được gặp cháu trai bảo bối của bố. Nhưng mà hai con cứ lề mề, trì hoãn lâu như vậy, khiến bố đợi đến mức sốt cả ruột.”
Hồi trẻ ông không có con, đến khi trung niên mới có được một cậu con trai là Cố Thời Mộ, còn mấy người bạn già bằng tuổi với ông đều có cháu trai sắp lên đại học cả rồi. Trước khi ông phát hiện ra hai cháu trai bảo bối của mình thì Cố Thời Mộ thậm chí còn không có một cô bạn gái.
Nói thử xem ông có thể không sốt ruột ư?
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ông cũng có cháu trai xuất sắc rồi.
Cháu trai ông không những đẹp trai, mà IQ còn rất cao, là hai tiểu nhân tài thỏa đáng. Bây giờ ông hận không thể nói cho mọi người biết, ông đã có cháu rồi.
Nhưng suy cho cùng thân phận lúc trước của hai đứa trẻ cũng hơi lúng túng, nên ông sợ có người nói lời dơ bẩn, nói hai đứa trẻ là con riêng ở sau lưng, nên chỉ có thể kìm nén, khoe khoang với mấy người bạn tốt nhất của mình.
Đợi khi nào Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cử hành hôn lễ rồi, ông có thể tuyên bố với mọi người rằng, ông đã có cháu rồi, hơn nữa còn là hai đứa.
Thấy dáng vẻ mặt mày hớn hở của ông Cố, tim Tề Thái Vi nhất thời lạnh lẽo.
Vì gả cho Cố Thời Mộ mà mấy năm nay cô ta đã tốn không ít công sức ở trên người ông cụ Cố, hiếu kính ông Cố như tổ tiên.
Nhưng trong lòng ông Cố hoàn toàn không có cô ta.
Ông chẳng hề để tâm đến cảm xúc của cô ta, cũng không quan tâm cô ta thích ai, muốn gả cho ai.
Trong mắt và trong trái tim của ông, chỉ có Cố Thời Mộ và cháu trai của ông.
Trông ông giống như một ông lão hiền từ dễ gần như vậy, tại sao trái tim của ông lại lạnh lẽo, khó làm nóng đến thế?