Cô ta liếc nhìn về phía Đường Dạ Khê, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin đầy tội nghiệp cùng với dáng người nhỏ bé và sắc mặt tái nhợt, trông cô ta thật mong manh khiến người ta thương cảm.
Đường Dạ Khê mỉm cười, định lên tiếng, nhưng đã bị Đường Thuỷ Tinh giành nói trước.
“Cô có ý gì?” Sắc mặt Đường Thuỷ Tinh đột ngột thay đổi, gương mặt đang rất bình tĩnh hiện lên sự tức giận: “Ý của cô là nếu chúng tôi không ăn cơm với cô thì Khê Khê sẽ là kẻ không hiểu chuyện, không phải là người thông minh có phải không?”
Bà bất ngờ cao giọng chất vấn khiến Ôn An An sợ run lên.
Cô ta hoảng sợ lắc đầu: “Không, không phải, mẹ ơi, con...”
“Tôi đã nói tôi không phải mẹ cô, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa, cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Trong lời nói của Ôn An An tính kế Đường Dạ Khê khiến Đường Thuỷ Tinh tức giận: “Thái An An, tôi cảnh cáo cô lần cuối, bố cô là Thái Học Minh, mẹ cô là Đường Linh Lung, cô không phải con gái của tôi. Sau này nếu còn gọi sai nữa thì tôi sẽ cho người xé rách miệng cô ra.”
Ôn An An khiếp sợ nhìn Đường Thuỷ Tinh, đôi môi run lên, toàn thân chấn động.
vietwriter.vn
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể nghĩ rằng Đường Thuỷ Tinh lại có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả câu nói sẽ xé rách miệng của cô ta nếu cô ta còn gọi một tiếng mẹ nữa mà cũng nói ra được.
Sao bà có thể như thế được chứ?
Cô ta là đứa con gái mà bà đã nuôi nấng hơn hai mươi năm mà!
Tại sao chỉ vì dòng máu trong người cô ta đang chảy không cùng huyết thống với bà mà nỡ lòng nào phủ nhận tất cả tình cảm hơn hai mươi năm dưỡng dục được chứ?
Sao bà lại máu lạnh như thế?
Đôi môi cô ta run lên, định gọi Đường Thuỷ Tinh là mẹ một lần nữa, định tranh luận với bà nhưng lời nói đã ra đến miệng cũng không dám.
Cô ta sợ Đường Thuỷ Tinh nói được làm được, sẽ thật sự cho vệ sĩ đến tát cô ta, vậy thì cô ta và nhà họ Ôn sẽ chẳng nhìn mặt nhau nữa.
Tề Hân Nhiên cũng sẽ biết rằng Đường Thuỷ Tinh không còn tình cảm với cô ta, sau này cô ta cũng sẽ chẳng còn những ngày tháng tốt đẹp trong nhà họ Thái nữa.
Cô ta không dám nhìn Đường Thuỷ Tinh mà nhìn Ôn Minh Viễn, rưng rưng nước mắt: “Bố…”
“Đừng gọi tôi là bố nữa. Tôi chỉ có một đứa con gái là Khê Khê.” Ôn Minh Viễn bình tĩnh nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Thái An An, cô không phải là con gái của tôi và Đường Thuỷ Tinh. Tôi và Thuỷ Tinh đã nuôi nấng cô hơn hai mươi năm, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này cô và chúng tôi không còn quan hệ gì nữa. Nếu cô cảm kích tình cảm mà chúng tôi đã nuôi dưỡng cô thì sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi. Từ nay về sau, chúng tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.”
Sau chuyện Ôn An An tính kế với Ôn Huyền An, ông đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Mặc dù Ôn An An được họ nuôi nấng, nhưng máu của Đường Linh Lung vẫn chảy trong tận xương tuỷ của cô ta.
Có thể là do gen di truyền của Đường Linh Lung quá mạnh nên Ôn An An cũng giống như Đường Linh Lung, ích kỷ, đê hèn và vô liêm sỉ.
Ông cảm thấy xấu hổ vì đã nuôi nấng một đứa con gái như vậy.
Ông hy vọng vợ chồng họ và cả nhà họ Ôn có thể cắt đứt hoàn toàn với Ôn An An.
Sau này ông không bao giờ muốn gặp lại Ôn An An.
“Không... không...” Ôn An An lẩm bẩm lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: “Mấy người… mấy người…”
Lý trí cuối cùng còn sót lại khiến cô ta nhìn về phía Tề Hân Nhiên: “Dì à, con muốn… nói chuyện riêng một lát.”
Rốt cuộc, cô ta cũng thấm thía lời cảnh cáo của Đường Thuỷ Tinh nên không dám nói “muốn nói chuyện riêng với bố mẹ con trong một lát nữa”.
Hy vọng của Tề Hân Nhiên đã tan biến ngay trước mắt, bà ta ước rằng Ôn An An có thể thuyết phục Ôn Minh Viễn và Đường Thuỷ Tinh khôi phục lại mối quan hệ và tình cảm trước đây.
Chỉ cần Ôn An An làm được điều đó thì bảo bà ta tránh mặt đi thật xa cũng được.
“Được, được!” Bà ta cười nói: “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi sẽ đi mua sắm ở ngay gần đây.”
Bà ta lập tức dẫn theo vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi.
Khi bà ta vừa đi, Ôn An An đi tới bên cạnh Ôn Minh Viễn và Đường Thuỷ Tinh, cúi đầu, nức nở nói: “Coi như tôi cầu xin hai người được không? Tôi ở nhà họ Thái cũng chẳng dễ dàng gì, bởi vì nhà họ Thái sợ mọi người nên mới để tôi sống yên ổn qua ngày. Nếu để họ biết mọi người đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi thì sau này sẽ chẳng quan tâm đến sống chết của tôi nữa, không biết họ sẽ đối xử với tôi như thế nào nữa… Mọi người có biết mẹ kế ghê gớm như thế nào không...?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Ôn Minh Viễn, nước mắt đầm đìa, trong mắt tràn ngập sự cầu xin: “Cho dù tôi không phải là con gái ruột của hai người nhưng dù sao cũng đã được hai người nuôi nấng hơn hai mươi năm, chẳng lẽ tình cảm trong ngần ấy năm lại là giả hay sao? Tôi đã từng thật lòng coi hai người là bố mẹ ruột, ngay cả bây giờ trong mắt tôi thì hai người vẫn là bố mẹ ruột, không ai có thể thay thế được tình cảm thân thiết ấy. Sau này nếu hai người có cần gì đến tôi, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng này thì tôi sẽ tận hiếu báo đáp… Bây giờ tôi không mong hai người nhận lại tôi, cũng không cầu xin hai người hãy đưa tôi về, tôi chỉ cầu xin hai người hãy tỏ vẻ đối xử tốt với tôi một xíu để tôi có thể sống ở nhà họ Thái dễ chịu hơn, được không?”
“Không!” Đường Thuỷ Tinh không hề do dự, lập tức từ chối thẳng thừng: “Vốn dĩ cô không phải là con gái của chúng tôi, chúng tôi nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm là ngu ngốc bấy nhiêu năm, sau này chúng tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Sau này cô sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tôi.”
“Các người… các người tàn nhẫn như vậy sao?” Ôn An An đau lòng ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu: “Dù sao hai người cũng đã là bố mẹ của tôi hơn hai mươi năm, tôi đã làm con của hai người hơn hai mươi năm, tình cảm trong bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ nói biến mất là biến mất ư? Các người không phải là người máu lạnh như vậy, có phải không?”
“Đương nhiên chúng tôi không phải là đồ máu lạnh.” Đường Thuỷ Tinh lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi máu lạnh thì sẽ trả thù cô tàn nhẫn hơn rồi, năm đó Khê Khê của chúng tôi đã trải qua cuộc sống như thế nào thì bây giờ cô cũng sẽ phải trải qua một cuộc sống như thế mới đúng. Nhưng bởi vì chúng tôi không đủ máu lạnh nên cùng lắm chỉ cắt đứt quan hệ với cô mà thôi, không để cô nếm trải cuộc sống mà Khê Khê của chúng tôi đã từng trải qua đã là tận tình tận nghĩa với cô lắm rồi.”
“Không… hai người không thể làm như vậy…” Ôn An An vừa khóc lóc vừa lắc đầu: “Là các người đã nuông chiều tôi từ bé, nuôi nấng tôi như một đoá hoa trong lồng kính khiến tôi không biết cách mưu sinh. Bây giờ mấy người lại vứt tôi giống như vứt rác rưởi, như vậy chẳng khác nào tự tay giết chết tôi chứ? Mấy người… mấy người thật sự muốn ép tôi chết hay sao?”
“Không ai ép cô chết cả!” Đường Dạ Khê vẫn im lặng, giờ nhìn cô ta nói: “Ôn An An, cô quên rồi sao? Ôn Huyền An đã từng thật lòng muốn nuôi cô, nếu không phải cô bụng dạ khó lường, tính kế Ôn Huyền An thì bây giờ cô vẫn còn làm cô cả của chi ba nhà họ Ôn. Ôn An An, cô có ngày hôm nay đều là do cô tự chuốc lấy, đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác. Cho dù giây tiếp theo cô chết thì đó cũng là do tự cô muốn chết, sẽ chẳng có ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô, cũng chẳng có ai sẽ cảm thấy áy náy về cái chết của cô. Cho nên cô đừng vọng tưởng dùng cái chết để uy hiếp người khác, bởi vì sẽ chẳng ai bận tâm đến điều đó cả.”1