Anh ấy đã đi rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng khóc xé lòng từ phía sau.
Anh ấy rất đau lòng, nhưng anh ấy không thể làm gì được.
Lần đầu tiên trong đời, anh ấy có cảm giác bất lực mạnh mẽ như thế.
Dù chỉ là con nuôi của nhà họ Cố nhưng bố và anh cả rất yêu thương và chăm sóc anh, nếu có khó khăn gì thì bố và anh cả sẽ giúp anh giải quyết mà không cần đợi anh nói ra.
Lần đầu tiên, không ai giúp anh ấy.
Anh ấy bất lực và đơn độc.
Anh ấy không còn lòng dạ nào để làm việc nên quay về chỗ ở của mình, uống một hơi cạn sạch chai rượu, say khướt, ngã xuống ghế sô pha và bất tỉnh.
Ngày hôm sau, anh ấy nhịn không được lại đến thăm Tề Thái Vi một lần nữa.
Lần này, anh ấy không gặp Tề Thái Vi, mà chỉ biết rằng bản án đã được hạ xuống, vì những tình tiết nhỏ, Tề Thái Vi chỉ bị kết án bảy ngày tạm giam.
Chỉ là bảy ngày thôi, tốt hơn nhiều so với mười lăm ngày hoặc thậm chí một tháng hoặc ba tháng.
Anh ấy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy gặp lại Tề Thái Vi và đưa cho Tề Thái Vi một vài thứ.
Tề Thái Vi không vui mừng vì bản án bảy ngày ngắn ngủi, cô ta vẫn khóc và cầu xin anh ấy cứu cô ta giống như lần trước.
Anh ấy lại bỏ chạy trối chết.
Bảy ngày sau, anh ấy đến sớm để đợi bên ngoài trại tạm giam.
vietwriter.vn
Chỉ có một mình anh ấy đến.
Nhà họ Cố không có ai đến cả, nhưng điều khiến anh ấy ngạc nhiên là mẹ nuôi của Tề Thái Vi cũng đã không đến đón Tề Thái Vi.
Thậm chí, bà ta không hề cử ai qua đón.
Bên ngoài trại giam, chỉ có một mình anh ấy chờ đợi Tề Thái Vi.
Trong lúc khó hiểu, anh ấy cảm thấy thương hại cho Tề Thái Vi.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Tề Thái Vi đi ra khỏi trại giam với một chiếc túi nhỏ, anh ấy vội vàng đi lên đón.
Tề Thái Vi không đợi rời khỏi cổng trại giam đã háo hức nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy một mình Cố Lạc Hàn.
Nước mắt của cô ta trào ra.
Cố Lạc Hàn vội vàng đến bên cô ta: "Chị Thái Vi, chị có sao không?"
Tề Thái Vi lau nước mắt: "Mẹ chị đâu?"
"Em..." Cố Lạc Hàn ngập ngừng.
Tề Thái Vi một tay lau nước mắt, tay kia lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho Thời Nghiên Đồng.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Thời Nghiên Đồng rất thờ ơ: "Alo? Có chuyện gì vậy?"
Tề Thái Vi nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con là Thái Vi."
"Tôi biết." Thời Nghiên Đồng nhẹ nói: "Có gì thì nói đi, không có thì tôi cúp máy, tôi đang bận."
"Mẹ..." Tề Thái Vi ủy khuất hỏi: "Tại sao mẹ không tới đón con?"
"Đón cô?" Thời Nghiên Đồng chế nhạo: "Đón cô làm gì vậy? Chiến thắng trở về sao? Không biết bản thân đã làm chuyện xấu hổ gì sao? Bảo tôi đến trại tạm giam đón cô ư? Tôi không điên!"
"Mẹ..." Tề Thái Vi khóc không nói nên lời.
"Được rồi, đừng gọi tôi." Thời Nghiên Đồng sốt ruột nói: "Bản thân cô không có năng lực, cũng đã liên lụy đến tôi. Lúc trước não tôi bị úng nước nên mới nhận nuôi cô mà! Bây giờ tôi cảm thấy rất phiền, cô đừng ồn ào nữa, bệnh cũ tôi tái phát, lại đi miền Nam tĩnh dưỡng, không có thời gian quan tâm chuyện của cô. Về sau cô muốn thế nào thì tự cô quản đi.”
Bà ta nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Tề Thái Vi lên tiếng.
"Mẹ..." Tề Thái Vi vội vàng gọi một tiếng, đáp lại chỉ có âm thanh cúp điện thoại mà thôi.
Cô ta run rẩy gọi lại lần nữa, nhưng bên tai cô ta vang lên một tiếng nhắc máy móc: "Số điện thoại đã tắt máy."
Chân cô ta mềm nhũn và suýt nữa thì ngã xuống đất.
Ý mẹ là gì?
Vào Nam nghỉ dưỡng ư?
Sao không đợi cô ta ra ngoài rồi đi vào nam để tĩnh dưỡng?
Không đến trại tạm giam để gặp cô ta, cô ta ra trại cũng không đến đón, thậm chí còn tắt máy, không nhận điện thoại của cô ta.
Mẹ cô ta muốn làm gì?
Không cần cô ta nữa sao?
Cô ta biết cô ta không phải con gái ruột của mẹ nuôi, nhưng cô ta là con gái duy nhất của mẹ nuôi.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ nuôi sẽ bỏ rơi mình!
Cô ta khóc hết nước mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc thảm thiết.
Tại sao?
Tại sao số phận lại bất công như vậy?
Mọi thứ cô ta có giống như một ảo ảnh, và tất cả đã biến mất chỉ qua một đêm.
Người phụ nữ tên Đường Dạ Khê đó dễ dàng có được điều mình mơ ước.
Còn cô ta bây giờ không có gì cả.
Hy vọng kết hôn với Cố Thời Mộ.
Thân phận cô chủ nhà họ Cố.
Tình yêu của mẹ nuôi.
Sự ghen tị, ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Mọi thứ đã biến mất...
"Chị Thái Vi..." Cố Lạc Hàn không biết làm thế nào để an ủi cô ta, vì vậy anh ấy quay người lại và muốn lấy khăn giấy từ trong xe.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy rời đi, Tề Thái Vi đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, chạy tới, từ phía sau ôm lấy anh ấy, vừa khóc vừa hỏi: "A Hàn, sao em lại đi? Ngay cả em cũng không cần chị sao?"
Cảm nhận được thân thể mềm mại đang bám vào lưng mình, toàn thân Cố Lạc Hàn cứng đờ.
Anh ấy không dám cử động: "Chị Thái Vi, em lấy khăn giấy trong xe cho chị để lau nước mắt..."
"Không... đừng..." Tề Thái Vi khóc lóc lắc đầu: "A Hàn, chị chỉ có em, em đừng đi, đừng…”
Bây giờ cô ta cũng chỉ có Cố Lạc Hàn.
Không có Cố Lạc Hàn, thì cô ta không còn đồng xu nào cả.
Cô ta là một con phượng hoàng đã bị nhổ sạch lông, và sẽ bị những người ngưỡng mộ cô ta ngày xưa chế giễu và bắt nạt.
"Em sẽ không bỏ rơi chị." Cố Lạc Hàn dỗ dành cô ta: "Chị Thái Vi, đừng sợ, em sẽ chăm sóc chị."
"Cảm ơn A Hàn, cảm ơn..." Tề Thái Vi bật khóc không thành tiếng.
"Không sao đâu, chị Thái Vi, mọi chuyện đã qua rồi..." Cố Lạc Hàn vỗ nhẹ vào tay cô ta: "Chị Thái Vi, em đưa chị về nhà nhé? Sau khi về đến nhà thì tắm rửa đi ngủ đi. Khi tỉnh lại, cơn ác mộng đã qua và chị có thể bắt đầu lại lần nữa."
"Không... Chị không về nhà..." Tề Thái Vi khóc lắc đầu: "Mẹ giận chị, mẹ không cần chị nữa, nếu về nhà chỉ có một mình chị, chị sợ…”
"Không đâu." Cố Lạc Hàn nói: "Không phải có người hầu ở nhà sao?"
"Không... chị không cần! Họ sẽ cười chị!" Tề Thái Vi khóc và nói: "Chị đã từng ngồi tù, sau này không thể gặp ai nữa..."
“Chị Thái Vi, đừng nghĩ như vậy,” Cố Lạc Hàn vốn không giỏi ăn nói, vắt óc thuyết phục cô ta: “Chị Thái Vi, chị thật sự đã làm sai, nhưng bây giờ chị đã phải trả giá cho việc mình làm sai. Con người sống trên đời ai có thể không phạm sai lầm chứ. Biết sai có thể sửa là một điều tuyệt vời. Vì thế không có ai có tư cách cười nhạo chị.”
"Không... không phải như thế này..." Tề Thái Vi áp má mình vào lưng Cố Lạc Hàn, nước mắt làm ướt áo trên lưng Cố Lạc Hàn: "A Hàn, chị muốn về với em, được không? Mẹ chị không cần chị nữa, chị không muốn quay về căn nhà lạnh giá kia, chị muốn trở về với em, được không?”
Cố Lạc Hàn giờ là chỗ dựa và con bài duy nhất của cô ta.
Chỉ bằng cách giữ chặt Cố Lạc Hàn, để Cố Lạc Hàn làm việc cho cô ta, và dùng Cố Lạc Hàn để nâng cao thân phận của mình, cô ta mới không bị người ta chê cười.