Bách Lý Tùy Băng và Cố Hoài vẫn còn trong phòng phẫu thuật, anh không biết hai người họ bị thương như thế nào và có nguy hiểm đến tính mạng hay không, anh không thể an ủi Đường Dạ Khê một cách mập mờ và hứa suông với cô được.
Anh không phải là Chúa.
Có rất nhiều điều trên thế giới này mà anh không thể làm được.
“Vâng, cậu chủ.” Cố Thu Vũ nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Thời Mộ bảo Cố Vãn Phong đưa một ít khăn giấy và lau nước mắt cho Đường Dạ Khê: "Đừng khóc, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho họ và cố gắng hết sức để cứu họ."
"Em không hiểu..." Đường Dạ Khê vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn anh: "Ai muốn giết em và bọn trẻ chứ? Em tự hỏi mình rằng em chưa bao giờ làm điều gì sai trái. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ vẫn còn là những đứa trẻ, tại sao tài xế muốn giết bọn em?"
Rõ ràng lúc đó chiếc xe không phải do mất kiểm soát mà vô tình tông vào họ, mà là một vụ giết người có chủ đích.
Cô và hai đứa con của cô chưa từng hại ai, ai hận mà họ lại muốn tính mạng của họ, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không tha chứ!
“Em yên tâm cho dù là ai, anh cũng sẽ khiến hắn phải trả cái giá đau đớn nhất!” Một tia ớn lạnh hiện lên trong mắt Cố Thời Mộ.
Khi hay tin Đường Dạ Khê và hai đứa con của mình bị mưu sát, Cố Hoài bị thương nặng, sống chết không rõ, tim anh như lỡ nhịp.
Trên đường đi, nh rất lo lắng.
Lâu rồi anh không trải qua cảm giác như vậy, tim đập mỗi lúc một nhanh.
vietwriter.vn
Mặc dù Cố Tần đã nhiều lần trấn an rằng hai đứa trẻ không hề hấn gì, nhưng anh vẫn lo lắng đến mức tay chân lạnh ngắt.
Bất tri bất giác, Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ đã có một vị trí quan trọng trong trái tim anh, nhiều hơn anh nghĩ.
Họ là vợ con, là người thân của anh, là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh.
Anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm tổn thương họ!
Những người muốn làm tổn thương họ, anh nhất định sẽ khiến người đó phải trả một cái giá đau đớn nhất!
Vài phút sau, Cố Thu Vũ vội vàng quay lại và nhỏ giọng báo cáo: "Cậu chủ, vết thương của cậu hai Bách Lý tương đối nhẹ, anh ấy bị gãy ba xương sườn, lá lách bị vỡ, đang phải phẫu thuật, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, còn Cố Hoài...."
Anh ta nghiến răng, hai mắt đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại: "Cố Hoài bị gãy bốn xương sườn, xương sườn gãy đâm vào nội tạng... Bác sĩ đã cấp giấy báo bệnh nguy kịch..."
Cố Thời Mộ lạnh lùng hỏi: "Hỏi Phó Huyền, anh ta ở đâu?"
Phó Huyền là viện trưởng bệnh viện tư nhân dưới trướng Cố thị, và là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa giỏi, giống như Cố Lạc Hàn, anh ấy là một thiên tài y khoa, trẻ tuổi và đầy triển vọng.
Anh chưa kịp nói xong thì có tiếng bước chân vội vã vang lên.
Cố Thu Vũ liếc qua, hai mắt sáng lên: "Cậu chủ, Phó Huyền tới rồi!"
Phó Huyền bước nhanh tới trước mặt Cố Thời Mộ: "Cậu chủ."
“Cố Hoài phải được cứu sống!” Cố Thời Mộ trầm giọng ra lệnh: “Bất cứ điều gì anh cần, chỉ cần lên tiếng và phải cứu cậu ấy bằng mọi giá!”
Phó Huyền gật đầu: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Anh ấy không có thời gian để nói thêm, lập tức chuẩn bị cho ca mổ và vội vã vào phòng mổ.
Cố Thời Mộ nhìn xuống hai đứa trẻ trong vòng tay Đường Dạ Khê, nhẹ giọng hỏi: "Không khí trong bệnh viện không tốt, không thích hợp cho trẻ nhỏ, bố bảo anh Thu Vũ đưa các con về nhà được không?"
Đường Tiểu Sơ ôm chặt Đường Dạ Khê, kinh hãi nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Tiểu Thứ muốn ở cùng mẹ."
Đường Tiểu Sơ cũng nói: "Con muốn đi cùng mẹ."
Cố Thời Mộ nhìn Đường Dạ Khê, nhưng không khuyên Đường Dạ Khê quay về.
Anh biết rằng trong tình huống này, Đường Dạ Khê dù có thế nào cũng sẽ không rời đi.
Anh dặn dò Cố Thu Vũ: "Đi mua vài cốc sữa nóng cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ."
Vẻ mặt sợ hãi của hai đứa trẻ tái nhợt, đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, ánh mắt cậu bé kinh hãi, ôm chặt Đường Dạ Khê, không dám buông ra, ai nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Cố Thu Vũ nhận lệnh, ấn tai nghe bluetooth bên tai và ra lệnh cho cấp dưới.
Ngay sau đó, một vài cốc sữa nóng và một số đồ ngọt phù hợp với trẻ em đã được chuyển đến.
Cố Thời Mộ đưa một cốc sữa nóng cho ba đứa trẻ.
Đường Tiểu Thứ run rẩy giơ cánh tay nhỏ bé lên, đưa cho Đường Dạ Khê: "Mẹ uống đi."
Đường Dạ Khê vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu, cố nặn ra một nụ cười: "Ngoan quá, Tiểu Thứ uống đi, mẹ không khát."
Đường Tiểu Thứ ngoan ngoãn thu lại cánh tay nhỏ bé, hai tay cầm cốc sữa, uống sữa từng ngụm nhỏ.
Sau khi uống sữa nóng, thân thể nhỏ bé của cậu không còn run nữa, nhưng cậu vẫn dựa vào vòng tay của Đường Dạ Khê, không chịu rời đi.
Đường Dạ Khê vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nghĩ đến hôm nay cô suýt chút nữa đã đánh mất bọn nhỏ, cô không khỏi cúi người xuống, ôm hai đứa trẻ vào lòng mà hôn.
Tốt rồi.
Cả hai đứa trẻ đều an toàn.
Nếu có chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ, cô còn đau hơn là bị moi tim ra.
Cô chưa bao giờ biết ơn số phận đã không làm tổn thương những đứa con của mình.
Cố Thời Mộ nhìn Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ với ánh mắt thương cảm.
Nếu không phải vì vụ mưu sát hôm nay, thì vào lúc này, Đường Dạ Khê và hai đứa con của mình đang ngồi trong phòng khách của Tình Viên, thưởng thức trái cây ngon lành và có một khoảng thời gian vui vẻ rồi.
Cảnh tượng đó khiến anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến.
Nhưng giờ phút này, Đường Dạ Khê cảm thấy buồn và tự trách bản thân, còn hai đứa trẻ thì vô cùng sợ hãi.
Tất cả những điều này là do người đã xúi giục tài xế gây tai nạn.
Nhất định anh sẽ tìm ra người đó và bắt người đó phải trả cái giá đau đớn nhất!
Anh cũng ngồi xổm xuống, vừa định an ủi hai mẹ con thêm vài câu thì điện thoại di động vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra liếc mắt, là Cố Vĩnh Trú, đội trưởng đội thông tin.
Anh đưa điện thoại lên tai.
"Cậu chủ, tra được rồi." Cố Vĩnh Trú báo cáo: "Người xúi giục tài xế là Đường Cẩm Y! Người lái xe tên là Đổng Tuấn Hàm. Anh ta là một con bạc nợ nần chồng chất. Gần đây mẹ anh ta bị bệnh, cần dùng tiền gấp, anh ta bị bọn cho vay nặng lãi dồn vào đường cùng. Có lẽ là lương tâm trỗi dậy nên anh ta muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy khoản tiền chữa bệnh cho mẹ, vì thế anh ta nhận khoản tiền mà Đường Cẩm Y đưa, chúng tôi đã phát hiện đoạn video giám sát Đường Cẩm Y gặp anh ta trên đường đi, tuy Đường Cẩm Y đã cải trang nhưng vẫn có dấu vết để theo dõi, chúng tôi có bằng chứng kết luận người mua chuộc Đổng Tuấn Hàm chính là Đường Cẩm Y!"
"Đường Cẩm Y..." Cố Thời Mộ cười khẩy: "Báo cảnh sát bắt cô ta."
Nếu có chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ, cô còn đau hơn là bị moi tim ra.
Chờ đến khi Đường Cẩm Y ở trong tù, anh có cách để Đường Cẩm Y sống không bằng chết, dù có hối hận thì cũng quá muộn màng rồi.
Nhất thời, anh không thể kiềm chế được mà muốn tự tay bóp cổ Đường Cẩm Y.
Nhưng không.