Cô nhớ lời Tần Chu dặn, không dám mở cửa cho người lạ.
Một lúc sau, ngoài cửa không còn tiếng động nào.
Vân Thi Thi đi về phía cửa, chợt phát hiện trên cửa có mắt mèo, cô mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hành lang trống trơn.
Chắc không phải là người phục vụ chứ?
Cô nhún vai, quay về trên ghế sofa, mở điện thoại, cô lên Wechat gửi cho Tần Chu mấy tin nhắn.
“Vừa rồi ngoài cửa có người cuồng nhấn chuông cửa, thật dọa người.”
“Khách sạn này không phải thường có biến thái lui tới chứ? [→_→]”
“Ạnh Tần, em rất sợ, sợ có tên hư hỏng nào đó đến bắt cóc em~”
Ở nước ngoài tín hiệu có chút tắc nghẽn, hơn nửa ngày tin nhắn mới được gửi đi.
Vân Thi Thi oán thầm một câu, mạng ở khách sạn này thật nát.
Chỉ lát sau, Tần Chu liền trả lời tin nhắn của cô.
“Em mở cửa?”
Vân Thi Thi trả lời: “Không mở cửa, không phải anh dặn em mặc kệ là ai nhấn chuông cửa đều không mở sao? Em vẫn luôn cẩn thận nghe lời anh.”
Tần Chu: “...”
Ngay sau đó, đáp lại cô là một icon phẫn nộ.
“Bây giờ còn nhấn chuông cửa không?”
Vân Thi Thi trả lời: “Không có, em mới vừa đến trước cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo thì không có ai rồi.”
Đợi vài chục giây sau, Tần Chu mới gửi một tin nhắn qua: “Không cần mở cửa, bảo vệ tốt chính mình, có chuyện gì, anh sẽ điện thoại thông báo cho em.”
Vân Thi Thi gửi lại một icon mỉm cười: “Được.”
Lát sau, Tần Chu lại gửi đến một tin nhắn.
“Thi Thi, tiệc tối ngày mai sẽ phải đi thảm đỏ, em đi với ai?”
Vân Thi Thi im lặng.
“Em đi một mình.”
Tần Chu gửi lại cho cô một cái icon liếc mắt: “Em điên à? Trong tình huống quan trọng như vậy mà em nói muốn đi một mình? Em - một người mới lại đi thảm đỏ một mình sẽ không thể chống đỡ được đâu.”
Vân Thi Thi:...
Chẳng lẽ cô còn có quyền lựa chọn?
Cô ngoài đi thảm đỏ một mình, còn có thể khoác tay người nào đi sao?
Một mình cô không quen ai, lạ nước lạ cái.
Tần Chu gửi một tin nhắn: “Tiệc tối ngày mai đi cùng Tinh Trạch đi.”
Vân Thi Thi ngổn ngang trong gió: “Không phải Tinh Trạch có bạn gái sao?”
Tần Chu tuyệt tình nói: “Bạn gái của cậu ta tạm thời bị anh đá.”
Vân Thi Thi lại choáng: “Anh Tần, anh thật bá đạo.”
Tần Chu đúng tình hợp lý nói: “Thật vô nghĩa! Tinh Trạch trước kia là nghệ sĩ anh quản lý, tài nguyên của cậu ta, anh muốn lấy hay không còn là một chuyện. Ngày mai em chuẩn bị một chút, nhất định phải làm chủ được bầu không khí, diễm áp quần phương. Hiện trường còn có cả phóng viên truyền thông trong nước, đến lúc đó, anh sẽ khiến cho bọn họ phải đưa em lên đầu trang.”
Vân Thi Thi: “...”
Tần Chu: “Giờ nào rồi, em rửa mặt mũi rồi đi ngủ cho sớm! Buổi sáng ngày mai, anh sẽ đúng giờ đánh thức em.”
Vân Thi Thi giơ hai tay đầu hàng: “Được, được, đươc! Em đi ngủ đây.”
Tần Chu: “Ngủ ngon!”
Vân Thi Thi: “Ngủ ngon!”
Đặt điện thoại di động xuống, Vân Thi Thi đi đến phòng vệ sinh, cầm máy sấy, bắt đầu sấy khô tóc.
Tóc của cô rất dài, rất dày, nếu buộc đuôi ngựa, một tay cô phải cố lắm mới túm hết được.
Mộc Tịch thường xuyên hâm mộ cô có một đầu tóc dài đen bóng, cô ấy còn không ngừng nói, tóc dài giống như cô, về sau nếu chụp những quảng cáo về dầu gội đơn thuần, đều không cần chỉnh sửa ở hậu kỳ, mái tóc tự nhiên đã đủ mềm mại, xinh đẹp rồi.
Vân Thi Thi nghe xong chỉ cười.
Một đầu tóc đẹp này của cô là kế thừa từ Mộ Khuynh Thành.
Cô còn nhớ rõ, thời còn trẻ, mẹ cô cũng có một đầu tóc dài suôn mượt óng ả thế này, mỗi khi gội đầu xong, bà thường ngồi trên giường, cầm lược chải chuốt.
Hình ảnh kia là một bức tranh thật xinh đẹp.
Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng đối với cô, những hình ảnh duy mĩ này vẫn còn mới nguyên trong ký ức.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK