Vân Thi Thi cũng có chút bất ngờ, Hữu Hữu nói ra những chuyện này, đúng là tin tức kinh người, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ của Dung Huyên, tất nhiên là không khác sự thật bao nhiêu.
Nhưng những chuyện này sao cậu lại biết được?
Vân Thi Thi cũng có chút kinh ngạc.
Hữu Hữu lại lạnh lùng nói, “Dì sở dĩ dính lấy cha cháu, đơn giản là muốn cha nhớ đến tình cũ, lấy tài nguyên Mộ thị, trợ giúp Dung thị qua cửa ải khó khăn này. Không phải sao?”
“Cháu nói bậy!”
Dung Huyên chột dạ, lại hết đường chối cãi, chỉ nói, “Dì không có nghĩ như vậy! Cháu là một đứa bé, nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Hữu Hữu mỉm cười tao nhã, ngữ khí lại cực kỳ đùa cợt, “Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng dì không phải rõ ràng lắm sao? Dù sao cháu cũng không muốn vạch trần, chỉ bằng dì là một ‘Thiên kim nghèo túng’, có tư cách gì cười nhạo mẹ cháu gọi là ‘Bình dân’?”
“Không hiểu ra sao cả!”
Vẻ mặt Dung Huyên xanh mét nói, “Dung thị không thê thảm như cháu nói đâu!”
“A… Vậy thì mỏi mắt chờ mong.”
Không thê thảm như vậy sao?
Chỉ cần cậu dùng chút thủ đoạn, tạo thêm chút áp lực, không đến hai tháng, Dung thị sẽ tuyên bố phá sản!
Đến lúc đó, nhà họ Dung một đêm thành nghèo túng, trở thành trò cười.
Ở nước Ý, tất nhiên là không chịu nổi!
Tuyên bố phá sản, mắc nợ chồng chất, cho dù muốn chạy ra khỏi Ý, cũng tuyệt đối không có cơ hội.
Nhà họ Dung, cũng chỉ là một truyện cười mà thôi!
Tối hôm qua, cậu ở trong thư phòng, kêu Lý Hàn Lâm điều tra Dung thị một phen, kết quả nhận được, quả thực làm cậu lạnh mặt.
Nhìn biểu hiện của Dung Huyên cao cao tại thượng, bộ dạng cô chủ lớn ngạo mạn, kết quả, nhà họ Dung đều đã rách nát như vậy rồi, cô ta còn làm dáng vẻ kiêu căng như vậy.
Chỉ là cứ như vậy buông tha cho Dung Huyên, tuyệt đối không thể!
Hữu Hữu dùng chút thủ đoạn nhỏ.
Ừm, ví dụ như là sai Lý Hàn Lâm điện cho Đại Sứ Quán ở Ý, nói ngắn gọn mọi chuyện, chắc không đến hai ngày, thủ tục cắt chức của Lương Thanh Di sẽ nhanh chóng được xử lý, ba ngày sau, thông báo cắt chức sẽ được chính phủ tuyên bố.
Lương Thanh Di, là mẹ của Dung Huyên.
Một khi Lương Thanh Di bị cắt chức, như vậy, cuộc sống của Dung Huyên không lâu sau sẽ chấm dứt.
Dám bắt nạt mẹ của cậu sao?
Cậu sẽ làm cho nhà họ Dung táng gia bại sản!
Cậu nhìn xem đến lúc đó, cô ta còn đắc ý được không?
Hữu Hữu đột nhiên cười tao nhã, cực kỳ giống thân sĩ nhỏ phúc hắc, cười tít mắt nói, “Nếu bây giờ dì chịu nhận lỗi với mẹ cháu, cháu sẽ để cho Dung thị một con đường sống.”
“Buồn cười!”
Dung Huyên đâu có tin tưởng một đứa bé lại có năng lực như vậy, cười rét lạnh.
Muốn cô ta cúi đầu trước Vân Thi Thi nhận lỗi, căn bản không có khả năng!
Tự tôn của cô ta không cho phép!
“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Hữu Hữu nói xong, ra lệnh với người lái xe bằng tiếng Anh thuần thục, “Đẩy người phụ nữ này xuống xe.”
Dung Huyên lập tức nghe hiểu, kêu lên một tiếng sợ hãi, “Cháu dám?”
“Dì xem cháu có dám không? Tôi nói như thế nào thì làm như vậy!”
Lái xe lập tức dừng xe, mở cửa, túm chặt lấy tay Dung Huyên, đẩy cô ta ra khỏi xe.
Dung Huyên vùng vẫy mãi, lại không chống lại được sức lực của đàn ông, lập tức bị kéo xuống xe.
Dung Huyên trở tay không kịp, ngã nhào trên đất, toàn thân chật vật.
Lái xe trở lại chỗ mình, đóng cửa xe lại, Dung Huyên chật vật ngẩng đầu, đã thấy ngăn cánh bởi tấm cửa kính xe, Hữu Hữu tao nhã vẫy vẫy tay với cô ta, xe rời đi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK