Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “giám đốc Mộ” và “đích thân”, ý tứ trong câu nói này, như không rõ mà lại rất rõ.
Nhưng Tiền Thiếu Hoa cực kì cố chấp, phụ nữ ông ta nhìn trúng, nhất định phải có được!
“Ài, đâu đâu! Haha! Người của cậu Mộ, tôi không thể không giúp đỡ!”
Ông ta vừa khách sáo vài câu, ánh mắt có thâm ý khác lại chuyển sang nhìn Vân Thi Thi, rõ ràng Vân Thi Thi cực kì không thích ánh nhìn của ông ta, càng cố trốn sau Lý Lan.
Cô rất không thích người đàn ông này dùng ánh mắt hận không thể nuốt cô sạch sẽ để nhìn cô.
Nhận ra động tác né tránh của cô, nét cười trên mặt Lý Lan vẫn không thay đổi.
Nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi, cô không khỏi thầm oán, người đàn ông trước mắt này thật khó đối phó quá!
Tuy cô là thân tín của Mộ Nhã Triết, nhưng tốt xấu gì Tiền Thiếu Hoa cũng có có thân phận hiển hách, không thể biểu hiện quá bất chấp.
Dù sao cô chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, ở trước mặt nhân vật lớn vẫn phải ăn nói cẩn thận.
Nhưng thái độ đã phải uyển chuyển hết mức rồi, song lão già này thật sự quá giảo hoạt, hết lần này tới lần khác cố ý xuyên tác ý của cô, khăng khăng muốn Vân Thi Thi.
Có điều nếu cứ cố lấy thể diện của Mộ Nhã Triết ra để cự tuyệt, chỉ sợ sẽ làm hỏng hòa khí đôi bên.
Lúc khác thì không sao, mấu chốt là bây giờ giám đốc Mộ đang hợp tác với ông ta, hơn nữa lĩnh vực hợp tác không nhỏ, đầu tư rất lớn, giờ tất cả đã được ấn định, chỉ thiếu gió đông.
Hơn nữa cô thật sự không đoán ra tâm tư của Mộ Nhã Triết, nhất thời khó quyết định, Vân Thi Thi này đối với giám đốc Mộ mà nói, rốt cuộc có quan trọng hay không?
Mà gọi điện thoại hỏi ý kiến ngay trước mặt người ta thì càng không nể mặt mũi người ta.
Nếu bên giám đốc Mộ không có phản ứng, lại trách mắng cô làm việc không ổn thỏa, thì sẽ đắc tội cả hai bên mất!
Thật khó xử quá đi.
Lý Lan dù đã trải qua bao sóng to gió lớn cũng bị tình cảnh lúc này làm cả nhức đầu.
Thật tâm mà nói, cô muốn bảo vệ cô ấy toàn vẹn.
Dầu gì rơi vào tay lão hồ ly này, bị chơi một lần xong, sợ là không có kết quả gì tốt.
Người khác không biết thế nào, nhưng đối với cô gái này mà nói, thì nửa cuộc đời sẽ bị hủy hoại.
Cô nhìn ra được, lòng tự trọng của cô gái này rất mạnh!
Muốn cô ấy ở lại bên cạnh giám đốc Mộ, đã phải gắng hết sức.
Huồng chi cái lão già ngồi không mà hưởng này...chỉ nhìn vẻ mặt xa lánh của cô ấy thì có thể đại khái đoán được phản ứng của cô ấy, chắc chắn là sống chết không muốn!
Nhưng người đàn ông này, nên đối phó thế nào?
“Mắt nhìn của cậu Mộ thật tốt nha, như đã nói qua...cô gái này...”
Tiền Thiếu Hoa cười híp mắt, đi đến gần Vân Thi Thi.
Cô kinh sợ, cơ thể né sang một bên, cực kì cảnh giác trừng mắt nhìn ông ta, giống như một con mèo bị hoảng sợ, lông cả người dựng thẳng, giữa hai hàng lông mày tràn ngập địch ý!
Mặc dù cô không rõ rốt cuộc người đàn ông này có ý đồ quỷ gì với cô, nhưng cô nhạy bén phát hiện ra dã tâm đáng sợ trong mắt ông ta, phần dã tâm này không khác gì ánh mắt của Hà Lăng Tương khi nhìn cô!
Cô không muốn người đàn ông này chạm vào cô chút nào!
Dù chỉ một cọng tóc, cũng không muốn cho ông ta chạm vào!
Nhất thời giám đốc Tiền nửa cười nửa mếu.
“Sao lại sợ tôi như vậy? Tôi đâu có ăn cô đâu!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK