Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.
"Lật người, nằm sấp xuống."
Cô "A" một tiếng khó hiểu nhìn anh.
"Ngoan, nằm xuống."
Anh dịu dàng hướng dẫn từng bước.
Nhưng trong lòng Vân Thi Thi vẫn luôn tràn đầy sự phòng bị, giống như đề phòng con sói ăn thịt, nhìn anh chằm chằm, tựa hồ sợ anh sẽ làm những chuyện giống tối ngày hôm qua, nhào lên người cô.
Ánh mắt cảnh giác của cô làm anh không biết nên khóc hay nên cười bây giờ!
"Em phòng bị như vậy để làm gì?"
"Đâu có?"
Vân Thi Thi không thừa nhận, nhưng sự phòng bị trong ánh mắt cô là không thể nào che dấu được.
Mộ Nhã Triết sâu kín nói: "Em không cần phải đề phòng anh như vậy! Thứ nhất, anh chỉ là muốn xoa bóp cho em thôi, thứ hai, nếu anh thật sự muốn em, thì em có đề phòng cũng không được!"
Anh đã nói như vậy rồi, Vân Thi Thi cũng không dám "chống đối" anh nữa, vì vậy ngoan ngoãn nằm sấp trên giường.
Mộ Nhã Triết mở ngăn kéo, trong đó có một lọ tinh dầu của khách sạn chuẩn bị sẵn, đổ một chút lên tay, sau đó bôi lên người cô.
Kỹ thuật của anh không tính là tốt lắm, nhưng cũng rất có ích, làm cô cảm thấy đỡ đau hơn!
Lòng bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa trên eo cô, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy anh kiên nhẫn phục vụ người khác như vậy!
Người đàn ông luôn luôn cao quý bức người này, cũng sẽ xoa bóp cho người khác sao?
Nếu đổi lại là người khác, căn bản là không thể tin được.
Vậy mà Vân Thi Thi, lại có phúc hưởng được sự phục vụ của người đàn ông này!
Trong bụng cảm thấy sảng khoái, đồng thời cũng có chút đắc chí!
Người đàn ông này, cũng có lúc biết cách săn sóc người khác!
Khoảng nửa giờ sau, cơn đau nhức của cô cũng tan đi không ít.
Vân Thi Thi thoải mái thở dài một hơi, chân mày chậm rãi giãn ra.
Cô lăn vào đống chăn, ôm cái chăn mềm, thả lỏng eo ra, hài lòng nói: "Thoải mái quá..."
Mộ Nhã Triết vỗ một cái lên mông cô: "Cô gái ngốc, coi chừng bị lạnh!"
Chuông cửa vang lên.
Mộ Nhã Triết đứng dậy, mở cửa, liền có hai người xách túi quần áo và một người cầm hộp đồ lót đóng gói tinh xảo đi vào:
"Tổng giám đốc Mộ! Xin chào, đã quấy rầy rồi!"
Mộ Nhã Triết vuốt cằm, ý bảo các cô cứ để quần áo lên ghế salon rồi ra ngoài là được rồi.
Thì ra, anh dậy từ sớm, sửa soạn cho mình xong xuôi rồi, liền gọi điện thoại kêu người phục vụ đưa quần áo tới.
Vân Thi Thi không có quần áo ở đây, chỉ có một bộ lễ phục, còn bị anh xé rách, lúc đó cô không có chú ý tới, cho nên vẫn chưa biết "tin dữ" này!
Nếu để cho cô biết Mộ Nhã Triết tiện tay xé nát bộ lễ phục trị giá tám con số kia thành nhiều mảnh vụn, khiến nó trở thành đồ bỏ ném vào thùng rác, chắc chắn sẽ tức muốn khóc.
Xé bộ lễ phục đó, không phải là không biết quý trọng, chỉ là có những lúc đàn ông gấp gáp theo đuổi ham muốn chinh phục của mình, nhưng cũng là vì, anh không muốn cô mặc bộ lễ phục này nữa.
Quá xinh đẹp, quá câu dẫn ánh mắt người khác!
Bộ lễ phục này mặc trên người cô, mặc dù kín đáo, nhưng vẫn làm cô vô cùng gợi cảm xinh đẹp, cô là trân bảo của anh, người đẹp của anh, anh không cho phép những người khác mơ tưởng đến!
Anh cầm quần áo đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi thấy trên tay anh xách mấy túi quần áo, hơi hoang mang: "Đây là..."
"Quần áo mới."
Mộ Nhã Triết để lên giường: "Đã ủi sẵn rồi, mặc vào là được!"
Chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy, làm Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt một chút, mang theo quần áo vào nhà vệ sinh, ăn mặc chỉnh chu xong, đi ra.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK