Mục lục
Một thai hai bảo: giám đốc hàng tỉ yêu vợ tận xương Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma xui quỷ khiến cô lại chạy tới bên đường, kết quả là con chó nhỏ vẫn ở chỗ này, có lẽ là không người nào nguyện ý nhận nuôi, chắc là lo sợ bệnh truyền nhiễm.

Hiện tại mức sống đã được nâng cao, cho dù muốn nuôi chó thì người ta cũng sẵn sàng bỏ ra mấy trăm đồng mua một con, như thế còn tốt hơn là nhặt một con chó ở ngoài đường.

Mà con chó con này có lẽ đã hai ba ngày chưa được ăn gì, thậm chí có thể là còn lâu hơn thế, cho nên đói đến mức kêu ư ử liên tục, đôi mắt đen nhánh thật đáng thương!

Con chó này rất nhỏ, lại bị nhốt trong hộp giấy cao cao, nhìn thấy Vân Thi Thi thì hai móng vuốt cào cào nhưng lại nhảy không ra được, nếu như không ai nhặt thì chỉ sợ là sẽ bị đói chết ở chỗ này!

Vân Thi Thi không quan tâm con chó con này có mang bệnh truyền nhiễm hay không, vừa trách chủ nhân của nó nhẫn tâm vừa ôm hộp giấy đi tìm đồ ăn.

Bón một ít thức ăn cho nó xong, cô đã định thả nó đi, dù sao thì vị bệnh thích sạch sẽ của vị ở nhà kia cũng nghiêm trọng đến mức dọa chết người ta rồi. Nhưng mà lúc đó trời đang mưa to, sợ là cả đêm cũng không tạnh, nếu thế thì con chó con này thật là tội nghiệp!

Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, nếu đi trên đường không cẩn thận bị xe đâm chết thì làm sao bây giờ?

Lúc con chó con ăn, đầu lưỡi cứ liếm liếm đầu ngón tay cô như thể đang lấy lòng cô, lại giống như đang cảm kích. Con chó con này còn chưa mọc hết răng nanh!

Cô bỗng nhiên nhớ lại mình cũng từng bị vứt bỏ ở viện phúc lợi như vậy, không có ai quan tâm, để ý.

Nghĩ đến đây liền có cảm giác đau lòng cho con chó con.

Vì thế Vân Thi Thi quyết tâm ôm nó trở về nhà!

Giờ phút này, biểu tình của cô giống như một chiến sĩ cách mạng: "Dù sao em cũng đã quyết định nuôi nó rồi! Cứ như thế đi! Dù sao em cũng sẽ không bỏ rơi nó đâu! Nó đáng thương như thế, nếu như bị bỏ rơi thì nhất định sẽ chết."

Lời này còn có ý uy hiếp!

Mộ Nhã Triết lạnh lùng đánh giá một người một chó trước mặt, cô gái này to gan như vậy từ lúc nào?

Vân Thi Thi thấy ánh mắt đó của anh cũng không kiêng kỵ, hừ lạnh một tiếng, biểu lộ sự quyết tâm của mình.

Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ, thản nhiên nói: "Muốn nuôi cũng không phải là không được!"

Lời còn chưa dứt, Vân Thi Thi đã lập tức nhảy cẫng lên, lớn tiếng hô: "Hì hì! Mộ Nhã Triết, anh thật tốt!"

Sắc mặt Mộ Nhã Triết xanh mét.

Anh nghe nói, trên người động vật có rất nhiều vi khuẩn, làm sao có thể gần gũi với chúng được? Chẳng may nhiễm bệnh thì làm sao? Con chó con này đã được tiêm vacxin chưa? Tại sao có thể cứ thế mà ôm về nuôi được!

Mộ Nhã Triết thấy cô ôm con chó con lại gần, vội vàng lui lại mấy bước, vẻ mặt ghét bỏ: "Nhưng mà, có ba điều kện!"

Vân Thi Thi không cần nghĩ ngợi, lập tức gật đầu, ánh mắt lấp lánh y hệt như con chó con được cưng chiều!

Phải biết rằng một người thích sạch sẽ như anh chịu nhận nuôi nó đã là vô cùng tốt rồi!

Con chó nhỏ nhô đầu ra, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết, chớp chớp, vừa ai oán vừa tội nghiệp.

Nó nghiêng đầu đánh giá anh.

Điều kiện của Mộ Nhã Triết rất đơn giản, nhưng lại khiến Vân Thi Thi rét run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK