Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao!
Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế, chẳng qua do đau đớn nên phản kháng trong tiềm thức mà thôi, sao cô nhóc này lại yếu ớt vậy chứ?
Có mấy du khách tốt bụng lập tức bước tới, đỡ Tống Ân Hi lên, nhưng sờ gáy cô bé thấy tay dính máu, càng hoảng sợ.
“Ôi, đầu đập bị vỡ, chảy cả máu rồi, mau gọi xe cấp cứu đi!”
“Đúng vậy, có vẻ nghiêm trọng đấy!”
Tiểu Dịch Thần thấy thế, sợ hãi lùi về sau, không thể ngờ sự việc sẽ đến nông nỗi này!
Cậu... đâu dùng hết sức, hơn nữa, cậu cũng đâu cố ý...
Cậu nhớ rõ, tay cậu có khống chế sức lực mà...
Ngay đúng lúc ấy, Mộ Nhã Triết và Tống Ân Nhã mua đồ ngọt quay về, xa xa chợt nghe thấy tiếng bé gái khóc khàn cả giọng.
Trong lòng Tống Ân Nhã giật thót, vội vã chạy tới, vừa thấy Tống Ân Hi ngồi dưới đất khóc thương tâm gần chết, mấy du khách bên cạnh không ngừng dỗ dành nhưng không ăn thua.
“Ân Hi!” Tống Ân Nhã sợ trắng bệch cả mặt, ném đồ ngọt sang một bên, vội bế Tống Ân Hi lên.
Có cái ôm này, hơn nữa lại là người nhà, đứa trẻ khó tránh khỏi càng thêm chuyện bé xé ra to.
Vì thế Tống Ân Hi khóc lóc càng thêm hăng, to tiếng hơn, chỉ vào Tiểu Dịch Thần vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích lên án: “Cậu ta...cậu ta bắt nạt em! Cậu ta đẩy em, còn bảo em là đồ xấu xí...hu hu hu....Ân Hi đau quá...”
Tống Ân Nhã thấy cô bé khóc mà đau lòng muốn chết, khóe mắt nhìn quanh, trông thấy trên tay một du khách có dính máu, càng kinh hãi hơn, sờ gáy của Tống Ân Hi, đầu ngón tay chạm vào vết máu sền sệt, tim như ngừng đập!
Mộ Nhã Triết đã đi tới, không hề biết chuyện gì xảy ra, thấy Tống Ân Hi khóc thương tâm, khi anh nhìn thấy trên tay Tống Ân Nhã dính máu thì nhất thời sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
“Chuyện gì xảy ra?” Anh hỏi.
Thấy người đàn ông hỏi, Tống Ân Hi trong lòng Tống Ân Nhã khóc rất kinh, miệng nức nở nói: “Đều tại Mộ Dịch Thần! Do Mộ Dịch Thần đẩy con... huhu... cậu ấy bảo con là đồ xấu xí, bảo chú Mộ không thích con, còn đẩy con...”
Sự đau lòng của Tống Ân Nhã bị phá vỡ, ánh mắt độc ác nhìn về phía Tiểu Dịch Thần!
Tiểu Dịch Thần không hề sợ ánh mắt của cô ta, cũng trợn mắt nhìn lại!
Tống Ân Nhã thấy cậu vẫn khí thế nhìn lại, bị chọc tức. Có điều Tiểu Dịch Thần là đứa con Mộ Nhã Triết yêu thương nhất, không phải con cô ta thì không đến lượt cô ta mắng, bởi vậy chỉ có thể lườm xéo cậu.
Nhất thời, tất cả mọi chỉ trích đều tập trung về Mộ Dịch Thần.
Cậu sững sờ cả người, trong đầu chợt rối loạn, không biết rốt cuộc tại sao lại vậy, cậu tự dưng trở thành đối tượng bị lên án!
Không phải như thế, những điều con nhóc kia nói không phải sự thực mà!
Trong đầu Tiểu Dịch Thần hỗn độn, theo bản năng đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, cẩn thận cầm lấy bàn tay dày rộng của người đàn ông.
Đáp lại, Mộ Nhã Triết cũng nắm chặt tay cậu.
Tiểu Dịch Thần điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Mộ Nhã Triết nghiêm trọng nhìn cậu: “Chuyện gì xảy ra? Dịch Thần, cho cha một lời giải thích.”
“Cha, con...” Tiểu Dịch Thần gấp gáp mở miệng, tủi thân nói: “Con không đẩy nó mà...”
Cậu chỉ vì bị đau mà có phản ứng phòng vệ thôi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK