Nghiêm hình bức cung bi thảm tàn nhẫn như vậy, người đàn ông kia vẫn cắn chặt răng, không nhả ra câu nào.
Trong tia sáng mờ nhạt, Vân Thiên Hữu chầm chậm đi tới trước mặt hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng, ngồi xuống chiếc ghế được Lý Hàn Lâm đưa tới, thảnh thơi nhàn nhã, hai chân ưu nhã vắt lên, thân thể ngả vào ghế sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh.
Mặc dù cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng tất cả mọi người đều không thể lời đi hơi thở đáng sợ trên người cậu.
Giữa hai hàng lông mày là khí thế sắc bén bức người, dù có thu bớt lại nhưng không thể che giấu vẻ kiệt ngạo, như sinh ra từ bóng tối.
Từng cú roi vẫn vung lên đều đặn.
Cậu mà không hô ngừng, thì sẽ không dừng tay.
Lúc này, trong kho hàng, tối tăm, sợ hãi, ngập tràn sát khí.
Vân Thiên Hữu rủ mi suy tư, đôi mắt đẹp đẽ mà lạnh băng nhìn về phía người đàn ông, nhưng lại đang chìm đắm trong thế giới riêng.
Dù hắn ta có gào thét thê thảm đến nhường nào, cậu không hề dao động một chút nào, vẫn ngồi yên bất động.
Dần dần, tiếng người đàn ông mất đi. Lý Hàn Lâm chậm rãi bước tới gần hắn, thấp giọng nói: “Giám đốc Vân, người này không nói gì nữa.”
Vân Thiên Hữu nhàn nhã nâng mi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đã ngất đi, lành lạnh mở miệng: “Chết chưa?”
“Chưa, chỉ vì đau mà ngất đi thôi.”
“À.” Cậu bình tĩnh gật đầu, môi mỏng nhếch lên đường cong lạnh lẽo: “Làm hắn tỉnh đi.”
“Được!”
Lý Hàn Lâm cúi đầu đáp, quay sang dặn thuộc hạ đi lấy nước muối.
Qua một lúc, người đàn ông đã hôn mê bị hắt thùng nước muối vào người, tỉnh lại lần nữa, cực hình lại tiếp tục.
“Giết tao đi! Giết tao đi!”
Vân Thiên Hữu ngoảnh mặt làm ngơ với sự cầu xin của hắn ta, như thể tất cả chuyện xảy ra trước mắt không hề liên quan đến cậu, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn.
Mãi đến khi người đàn ông kia lại ngất đi, cậu cũng không nói một lời.
Lý Hàn Lâm đi tới cạnh cậu, đang muốn hỏi, lại nghe thấy Vân Thiên Hữu chợt nói: “Đặt hắn xuống đất.”
“Được.”
Lý Hàn Lâm đặt người xuống đất.
Vân Thiên Hữu từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt hắn ta, dùng đầu ngón chân đá đá, thấy người đã hôn mê, mày không khỏi nhíu lại: “Miệng cứng như thế?”
“Xem ra là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, mồm miệng rất chặt, tra tấn lâu như vậy, dùng rất nhiều biện pháp cũng không cạy nổi miệng hắn.”
Vân Thiên Hữu nhìn lướt qua người đàn ông, lạnh lùng nói: “Chính là hắn.”
“Hả?”
“Hại anh cháu, bị thương ở tay!” Khóe môi Vân Thiên Hữu bỗng cong lên: “Không chịu nói đúng không? Được, cháu sẽ chơi cùng hắn ta một lúc.”
Nói rồi, cậu lạnh lùng ra lệnh: “Cố định chân tay của hắn lên trên tường.”
“Trên tường...cố định thế nào?”
Mấy người đàn ông xung quanh hỏi.
Bức tường nhẵn thín, không có thể chỗ để cô định, biết trói thế nào.
Vân Thiên Hữu liếc nhìn bọn họ, từ bên hông lôi ra một con dao nhỏ sắc nhọn: “Dùng cái này.”
Mọi người sợ hãi tột độ.
Ý là Vân Thiên Hữu là, muốn dùng dao để cố định chân tay ở trên tường.
Thật là một thủ đoạn tàn độc!
Một đứa bé, có thể nghĩ ra cách giày vò người thế này, thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nhưng đám thuộc hạ không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng làm theo, còn sợ dao không đủ lực, vì thế mang tới đinh cọc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK