Lần đầu tiên Sở Tiểu Bảo được chơi, bởi vậy, phản ứng không tính là nhanh nhẹn, cho dù lực trên tay mạnh, nhưng mà có đôi khi quá khẩn trương, trái lại đánh ra không tốt, vài nhát búa đều đánh trật.
Bác Phúc cũng khẩn trương theo, không ngừng chỉ trỏ, “Mau đánh bên đó!”
“Bên kia bên kia!”
“Chỗ này…!”
Sở Tiểu Bảo thở hồng hộc không ngừng dùng cây búa nhỏ đập vào.
Bác Phúc đứng ở một bên nhìn, trong lòng không khỏi yên lặng cảm thán.
Nhớ lại bộ dạng ông chủ trước đây, còn nhớ rõ lúc Cảnh Liên sáu tuổi, một lần đi đến khu vui chơi, lúc đó, khu vui chơi có một thuyền hải tặc rất lớn, lúc đó Cố Cảnh Liên còn nhỏ tuổi, mới sáu tuổi, thật sự rất ham chơi.
Anh ta ầm ĩ muốn chơi.
Sinh ra là người thừa kế tương lai nhà họ Cố, gia tộc kỳ vọng vào Cố Cảnh Liên rất cao.
Là con cả của nhà họ Cố, mỗi tiếng nói hành động của Cố Cảnh Liên, đều bị quản rất nghiêm khắc.
Lúc bốn tuổi, cũng đã bắt đầu nhận huấn luyện nghiêm khắc.
Bắn súng, karate, nhu thuật…
Còn nhớ rõ lần đầu tiên ở sân bắn súng, vì Cảnh Liên còn nhỏ không thích trường hợp nghiêm túc như vậy, ầm ĩ nổi cáu, kết quả bị người cha khắc nghiệt ném vào trong phòng giam phạt quỳ suốt cả buổi tối, quỳ ở trong phòng giam, không cho phép đứng dậy.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là bác Phúc tự mình ôm anh ta về phòng.
Đôi đầu gối sớm đã mất đi tri giác, không thể đứng thẳng.
Từ lúc đó, tính tình anh ta thay đổi lớn, trở nên không giống đứa bé bình thường tinh thần phấn chấn, tính tình cũng càng lúc càng u ám, không thích cùng bất luận kẻ nào gần gũi.
Lúc sáu tuổi, Cố Cảnh Liên đi theo cha chứng kiến vô số gió tanh mưa máu.
Một lần ở sòng bạc, Cố Cảnh Liên sáu tuổi trơ mắt nhìn một con bạc bị người của sòng bạc đấm liên tiếp đến khi tay bị tàn phế, máu tươi đầy đất lọt vào trong mắt anh ta, trên khuôn mặt non nớt, sớm đã không còn sợ hãi, không chút dao động, giống như nhìn thấy một cảnh tượng bình thường.
Bác Phúc nhìn Sở Tiểu Bảo, lại thổn thức.
Một ván kết thúc, thằng nhóc đó đập cho đến khi mồ hôi đầm đìa, vậy mà chỉ có mười điểm.
Nhân viên cửa hàng đứng ở một bên nhìn, biểu tình của Sở Tiểu Bảo rất vui khi được chơi trò chơi, cô ta nhịn không được nói, “Bạn nhỏ, đây là lần đầu tiên cháu chơi sao?”
Sở Tiểu Bảo sững sờ gật gật đầu, có chút thẹn thùng nhìn cô ta.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu, “Nếu như có thể phá được kỷ lục cao nhất, sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng quan trọng nha?”
Trong mắt Sở Tiểu Bảo ngưng tụ vô số ngôi sao nhỏ, kích động hỏi, “Là phần thưởng gì vậy ạ?”
Nhân viên cửa hàng chỉ quy tắc trò chơi, nói ngắn gọn một phen.
Cuối cùng là phải thắng một trăm điểm, bác Phúc nhìn kỹ một phen, nếu như có thể phá kỷ lục, có thể nhận được người máy có năng lực và trí tuệ mới nhất do Nhạc Trí phát hành, đây chính là bản số lượng toàn cầu.
Chỉ là điều kiện tiền đề chính là, chơi trò chơi này, cha mẹ không được trợ giúp, phải để đứa bé dựa vào chính mình để thắng, mới có thể nhận được phần thưởng này.
Bác Phúc nói với Sở Tiểu Bảo, Sở Tiểu Bảo nắm chặt quả đấm, bộ dạng tình thế bắt buộc, “Cháu nhất định sẽ cố gắng, thắng được giải thưởng lớn!”
Bộ dạng như hổ rình mồi, trong mắt tràn đầy dã tâm.
Bác Phúc ở bên cạnh, có trách nhiệm bỏ xèng vào cho cậu, yên lặng trông cậu.
Chơi được nửa thời gian, cục cảnh sát gọi điện thoại đến.
Bác Phúc chắc chắn thằng nhóc đó sẽ không chạy đi, lúc này đang hưng trí bừng bừng chơi đùa, mới yên tâm.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK