"Đúng! Chính là cậu ta đánh con trai của chúng ta!"
Người phụ nữ thở phì phì miêu tả lại mọi chuyện một lần, thêm không ít mắm muối, lên án Tiểu Dịch Thần đánh con trai bảo bối của bà ta.
Vân Thi Thi nghe xong, trên mặt coi như bình tĩnh, nếu nói Hữu Hữu ra ngoài bắt nạt người ta, thì không nhất định, còn Tiểu Dịch Thần thì là một đứa bé thành thật, cậu biết rõ sức mạnh hơn người của mình, bởi vậy ở bên ngoài rất ít tiếp xúc tứ chi với trẻ con cùng lứa.
Bởi vì cậu biết, sức của cậu rất lớn, sẽ làm người khác bị thương.
Huống hồ, nếu như Tiểu Dịch Thần thực sự đánh con ông ta, thì thằng nhóc này còn có thể đứng ở chỗ này sao?
"Tiểu Dịch Thần, sao lại thế này? Con không định giải thích với mẹ một phen sao?" Vân Thi Thi dịu dàng hỏi.
Người phụ nữ lại có vẻ không cho là đúng, "Việc này còn cần hỏi sao?! Cô hỏi cậu ta, đương nhiên cậu ta không thừa nhận rồi! Đứa nhỏ này, đúng là chẳng ra làm sao, cô mà không dạy dỗ, lớn lên sẽ không khiến cô bớt lo!"
Trước mặt Mộ Nhã Triết, người phụ nữ nói chuyện cũng coi như là khách khí!
Nhưng Vân Thi Thi cũng không hài lòng, "Bà đừng mở miệng ngậm miệng là đánh giá con tôi, bà cho rằng bà là ai? Tôi để cho con tôi giải thích với tôi, có hỏi bà đâu?"
"Cậu ta hẳn là không thừa nhận!"
"Đầu tiên, con tôi sẽ không nói dối với tôi!"
Vân Thi Thi dừng một chút, lại nói, "Nếu một người làm mẹ, ngay cả lời của con mình cũng không tin, thì còn có thể tin ai!?"
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần nghe xong, vừa cảm động, vừa tức giận!
Cứ việc Vân Thi Thi không nói rõ, bọn họ cũng biết thái độ của cô, trước mặt người phụ nữ thái độ ác liệt như vậy này, hung hăng đánh trả lại, khiến bọn họ cảm động không ngừng!
"Cô - -!"
Người phụ nữ lại còn muốn nói cái gì, Mộ Nhã Triết lại không kiên nhẫn nghe, "Ngậm miệng."
Anh hỏi Tiểu Dịch Thần, "Tới cùng sao lại thế này."
"Cậu ta bắt nạt Hữu Hữu!"
Tiểu Dịch Thần đúng lý hợp tình nói, "Hữu Hữu nói, đồ chơi của em gái rơi trên mặt đất, cậu ta nhặt lên, muốn chiếm làm của riêng, nói là nhặt được thì là của cậu ta, lại còn đẩy Hữu Hữu té ngã! Cậu ta ra tay trước! Với lại, con không có đánh cậu ta, chỉ bắt cậu ta xin lỗi Hữu Hữu thôi! Tự cậu ta nhát gan bị dọa khóc, dựa vào cái gì tính lên đầu con chứ."
Mộ Nhã Triết nghe xong thì ánh mắt không khỏi nguy hiểm thêm vài phần.
"Cậu nói dối!"
Người phụ nữ lớn tiếng nói, "Huy Huy không nói cùng tôi như vậy!"
Huy Huy, hẳn là bé trai tám tuổi bên cạnh bà ta.
Bà ta lớn tiếng nói, "Huy Huy nói với tôi, các người đẩy cậu, bắt nạt cậu, lại còn ra tay đánh cậu!"
Mộ Dịch Thần lại không để ý tới bà ta, chỉ nói, "Là cậu ta nói dối!"
"Thôi đi!"
Người đàn ông đứng phía sau người phụ nữ kia cũng đã hao hết kiên nhẫn, đi đến trước bàn, bàn tay to vỗ lên mặt bàn, vỗ bàn ngay trước mặt Mộ Nhã Triết!
Cái vỗ bàn này rất mạnh, dọa công chúa nhỏ sợ, chỉ nhìn thấy hai mắt Tiểu Nguyệt Dao mở to, rất sau đó thì thống khổ liên liên, vành mắt ửng đỏ, nước mắt từ từ tích tụ!
Trong lòng Hữu Hữu âm thầm kêu không tốt, nguy rồi, sợ là em gái lại khóc!
Mộ Nhã Triết lập tức nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng của bé, dịu dàng vài câu, "Nguyệt Dao không khóc, cha thương con nhất."
Giọng của anh quá dịu dàng, lại kèm theo tiếng ngâm nga nhẹ nhàng, Tiểu Nguyệt Dao chớp chớp mắt, từng tiếng nấc nghẹn ngào được nuốt xuống cổ họng!
Người phụ nữ lại nhìn mê mẩn!
Người đàn ông này, dỗ trẻ con thật là kiên nhẫn, chẳng những có kiên nhẫn, lại còn dịu dàng như thế, vậy dỗ đứa bé sắp khóc ngừng lại!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK