"Lục Ngạn, có phải là cậu thích cô ta rôi hay không?"
Tưởng rằng Lục Ngạn sẽ phủ định lại câu hỏi đó, nhưng anh lại cười mà trả lời.
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
Thích thì sao chứ? Mà không thích thì sao? Lục Ngạn có thích Thẩm Quân Dao hay không, đó cũng là quyền riêng của anh.
Trác Du Hiên lấy quyền gì mà hỏi anh câu đó.
Dù sao hắn ta cũng đâu có trân trọng người con gái này đâu.
Cho dù là bây giờ Lục Ngạn có thừa nhận bản thân mình thích Thẩm Quân Dao đi chăng nữa thì anh làm được gì đây? Người con gái này cũng đâu thể đáp lại anh.
Người cô ấy yêu là bạn thân của anh, Trác Du Hiên.
Còn Lục Ngạn, có lẽ cô cũng chỉ xem anh như là bạn của mình mà thôi.
Bỗng dưng một sự chua xót dâng lên trong lòng của anh! Nụ cười trên gương mặt Lục Ngạn bỗng chốc cứng đờ.
Đúng! Anh thừa nhận! Anh thừa nhận bản thân mình thích cô gái này, thích từ ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng cho đến khi Lục Ngạn biết Thẩm Quân Dao là vợ của Trác Du Hiên, bạn thân của anh, anh chỉ đành che giấu đi thứ tình cảm ấy mà thôi.
Lục Ngạn ngoại trừ âm thầm ở phía sau bảo vệ cho cô, trở thành hậu thuẫn của cô, giúp cho người con gái ấy vui vẻ hạnh phúc thì Lục Ngạn không biết phải làm gì nữa.
Anh chỉ có thể đứng từ xa ngảm nhìn người con gái ấy trong vô vọng, nhìn cô bị chính người chồng của mình hành hạ đến như vậy, Lục Ngạn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lúc cô vui anh cũng sẽ vui, mỗi lúc nhìn thấy cô buồn, Lục Ngạn cũng sẽ buôn theo cô.
Lục Ngạn chỉ muốn ở phía sau âm thầm chúc phúc cho người con gái này cùng với bạn thân của mình mà thôi.
Chỉ trong một thời gian như thế, không biết cái thích kia đã trở thành yêu từ lúc nào không hay? Nhưng đến hôm nay, Lục Ngạn mới biết rằng, để cho Thẩm Quân Dao ở bên cạnh của Trác Du Hiên, đó là một sai lãm.
Nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn chịu đựng như vậy, Lục Ngạn thật sự không thể chịu được nữa.
Lần này, anh sẽ đường đường chính chính đứng ra bảo vệ người con gái này.
Lục Ngạn tuyệt đối sẽ không đứng trơ mắt nhìn người con gái mà yêu phải chịu khổ cực nữa.
Lục Ngạn buộc phải đưa ra quyết định như vậy! Một người là bạn thân, một người là người mình yêu, anh cũng cảm thấy khó xử lắm chứ.
Nhưng nhìn người con gái đáng thương ấy chịu đựng những tổn thương như vậy, Lục Ngạn anh chịu không nổi.
Có lẽ, Trác Du Hiên hắn cũng đã nhìn ra thứ tình cảm mà Lục Ngạn dành cho Thẩm Quân Dao không phải là tình bạn đơn thuần, đó là tình cảm nam nữ.
Trong lòng của hẳn tự nhiên cảm thấy bồn chồn và khó hiểu.
Hắn cho rằng bởi vì Lục Ngạn mới bắt đầu thích người khác, sẽ bị người ta lợi dụng, hắn thì không muốn bạn thân của mình bị tổn thương.
"Lục Ngạn, cậu nên dừng lại đi, cô ta không xứng đáng với tình cảm của cậu đâu.
Loại phụ nữ như cô ta chỉ lợi dụng cậu khiến cậu mủi lòng mà thôi.
Chứ sâu trong thâm tâm cô ta còn đang ấp ủ một âm mưu to lớn đấy"
Trác Du Hiên ra sức khuyên can Lục Ngạn, hắn không muốn người bạn thân của mình bị tổn thương.
Đó chỉ là bên ngoài, nhưng còn sâu trong tâm của hẳn chắc gì đã là như vậy.
Lục Ngạn lắc đầu, nụ cười trên môi của anh hơi chua chát.
"Khi đã yêu làm gì có chuyện xứng đáng hay không? Chỉ cân người trong cuộc có nguyện ý hay không mà thôi"
Câu nói của Lục Ngạn vừa mới dứt, đôi bàn tay của Trác Du Hiên vô thức cuộn tròn lại thành năm đấm.
Trong lòng của hản bỗng dưng có một ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ, dường như ngọn lửa ấy đang thiêu đốt tâm trí của hắn vậy.
Nhưng tại sao hắn lại giận dữ cơ chứ? Tại sao khi Lục Ngạn nói như vậy, Trác Du Hiên hản lại không thể nào chịu nổi? Rốt cuộc là Trác Du Hiên hẳn bị làm sao vậy? Thấy Trác Du Hiên im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, Lục Ngạn lại nói tiếp.
"Trác Du Hiên, mình khuyên cậu, hãy điều tra chuyện này cho kỹ đi.
Không thì sau này cậu có hối hận cũng không kịp đâu"
Trác Du Hiên nhếch môi, lời nói vô cùng chắc chắn.
"Không cần phải điều tra nữa, mọi chuyện mà cô ta đã làm đều rành rành ra đó rồi, không cần phải phí thời gian nữa.
Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này đâu"
"Còn hối hận ư? Trác Du Hiên mình chưa bao giờ biết hai chữ hối hận là như thế nào cả"
Lục Ngạn thật sự không biết phải khuyên người bạn thân của mình thế nào nữa.
Anh nói mãi, nói đến như vậy rôi mà Trác Du Hiên vẫn khăng khăng mọi chuyện là do một tay của Thẩm Quân Dao gây ra.
Để rồi sau này hẳn hối hận, thì đến lúc đó cũng sẽ không làm được gì nữa.
Lục Ngạn thở dài, anh không nói gì cứ thể ôm người con gái đang không ngừng run lên vì đau đớn đi thẳng ra phía cửa.
Máu cũng đã ngừng chảy, nhưng cơn đau thấu xương kia thì vẫn còn.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhắm chặt, nước mắt thỉnh thoảng vẫn rơi xuống áo của Lục Ngạn.
Thấy Lục Ngạn định đưa Thẩm Quân Dao đi đâu, Trác Du Hiên mới ngăn cản hai người họ lại.
"Lục Ngạn, cậu định đưa cô ta đi đâu-"
"Mình sẽ đưa cô ấy đi đến một nơi khác, đến một nơi mà cậu không thể hành hạ cô ấy được nữa"
Lục Ngạn đang định bước ởi thì bị Trác Du Hiên ngăn lại.
"Cậu tuyệt đối không được mang cô ta đi đâu.
Thẩm Quân Dao chính là thú cưng của mình, cho nên cô ta sống hay chết là quyên của mình.
Lục Ngạn, mình coi cậu là bạn nhưng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý xen vào chuyện của mình như vậy.
Thẩm Quân Dao phải ở lại để trả giá cho những gì mà cô ta gây ra"
Lục Ngạn quay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn vẻ mặt vô cùng khó coi kia của Trác Du Hiên, hờ hững hỏi hẳn.
"Nếu như hôm nay mình nhất quyết phải đưa cô ấy đi thì sao? Cậu sẽ làm gì mình đây, Trác Du Hiên?"
"Nếu hôm nay cậu dám đem người phụ nữ kia ra khỏi căn nhà này thì từ nay, Trác Du Hiên mình với Lục Ngạn cậu sẽ không còn là bạn nữa.
Chúng ta sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ."
Lục Ngạn im lặng nhìn nét mặt nghiêm túc của Trác Du Hiên, anh thở dài một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Đúng là với Lục Ngạn, Trác Du Hiên là một người bạn rất thân, rất quan trọng.
Nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên hành hạ đến chết như vậy được.
Xin lỗi cậu, Trác Du Hiên! Đợi đến lúc tôi điều tra rõ mọi chuyện sẽ tới tìm cậu sau.
Còn bây giờ, tính mạng của Thẩm Quân Dao mới là điều quan trọng nhất với tôi.
Trác Du Hiên tức giận nhìn Lục Ngạn ôm Thẩm Quân Dao bỏ đi mà chẳng thèm luyến tiếc.
Hắn ta vô cùng giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.
Những tệp tài liệu trên bàn kia rơi loảng xoảng xuống đất trong cơn tức giận của Trác Du Hiên.
Lúc này, trông hắn như phát điên lên vậy! Hắn tức giận mà không hề biết rằng ở ngoài cửa đang có một người cong môi cười nhìn hắn, nụ cười đầy nguy hiểm!