Thẩm Quân Dao nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy hận ý.
"Trác Du Hiên, tại sao anh không giết chết tôi đi? Còn ở đây giả bộ gì nữa?"
Thẩm Quân Dao nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, lời nói mang theo sự thù hẳn giận dữ.
Sâu trong đôi mắt long lanh kia của người con gái không chỉ tồn tại sự đau đớn tuyệt vọng nữa, hoà lẫn trong ánh mắt của người con gái đáng thương ấy là một sự phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao siết chặt lấy drap giường, cô cắn chặt răng, quả quyết không chịu nhượng bộ người đàn ông tàn độc này.
Nước mắt vẫn rơi, nhưng nỗi hận ở trong lòng của người con gái ấy ngày một tăng cao.
Chính là người đàn ông này, chính là hắn ta, hẳn ta chính là kẻ hại chết đứa con của cô.
Không chỉ riêng con của cô, mà đứa trẻ chính là con trai của Trác Du Hiên hắn cơ mà.
Hản ta lại có thể nhẫn tâm giết chết chính đứa con ruột của mình mà không hề cảm thấy áy náy, day dứt một chút nào cả.
Thẩm Quân Dao tự hỏi, tại sao cô lại yêu phải loại đàn ông máu lạnh vô tình như vậy chứ? Cả người của Trác Du Hiên thoáng chốc cứng đờ trong giây lát.
Nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cánh tay đang nắm chặt tay của người con gái ấy bỗng trở nên run rẩy, hắn vô lực buông tay của người con gái đáng thương ấy ra.
Thẩm Quân Dao chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn cả.
Trước đây, trong mắt cô chỉ có sự dịu dàng, sự thâm tình cùng tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho hắn.
Nay trong đôi mắt của người con gái ấy, Trác Du Hiên chỉ có thể nhìn thấy một mảnh lạnh lẽo đến thấu xương cùng sự phẫn nộ, tức giận như muốn xông lên giết chết hẳn vậy.
Trác Du Hiên toàn thân hơi run lên, trong lòng hẳn đột nhiên rất lạnh, một trận gió lạnh ùa về ở trong tâm trí của hẳn.
Thanh âm quật cường của người con gái khiến cho Trác Du Hiên vô cùng khó tin.
Trác Du Hiên từ từ lấy lại bình tĩnh, hắn đưa tay bóp chặt hai bả vai đang liên tục run lên kia của Thẩm Quân Dao, khó khăn rặn ra từng chữ.
"Thẩm Quân Dao, cô nghĩ tôi lại không dám giết cô hay sao? Giết cô đối với tôi chẳng qua chỉ dễ dàng bóp nát một con kiến mà thôi.
Nhưng tôi sẽ không để cho cô chết sớm đâu, tôi muốn dày vò cô, muốn cô cảm nhận được nỗi đau đớn tuyệt vọng nhưng không thể làm gì được."
Trác Du Hiên nhếch môi nhìn Thẩm Quân Dao, giết người phụ nữ này với hẳn dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Trác Du Hiên buột miệng nói ra những lời nói tàn nhẫn ấy, hãn không biết tại sao bản thân của mình lại nói ra những lời nói tàn nhẫn đến như vậy nữa.
Thẩm Quân Dao lần này không hề khóc, mà cô cười.
Tiếng cười ấy của người con gái bỗng rộ lên trong căn phòng bệnh lạnh lẽo ấy.
Âm thanh thật thê lương, thê lương đến não lòng.
Đôi mắt đau khổ tuyệt vọng của người con gái nhìn chằm chằm Trác Du Hiên, âm thanh đau đớn tột cùng.
"Anh thì có gì mà không đám cơ chứ? Ngay cả con ruột của mình còn dám giết chết, huống chỉ chỉ là một người dưng nước lã như tôi cơ chứ? Trác Du Hiên, anh đi đi, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy mặt của anh.
Tôi muốn yên tĩnh một mình"
Thẩm Quân Dao liếc đôi mắt đỏ hoe của mình đi chỗ khác, lúc này cô không muốn nhìn thấy bản mặt của người đàn ông tàn nhẫn này nữa.
Con của cô bị chính người đàn ông máu lạnh này giết chết, hắn ta lại chính là người đàn ông mà cô yêu, bảo Thẩm Quân Dao cô phải làm sao chấp nhận sự thật này đây? Hơn nữa, tại sao hắn ta không giết chết cô đi? Không phải Trác Du Hiên hận cô lắm không phải sao? Hãn giết con cô rồi, sao không giết cô đi? Chẳng lẽ hẳn ta dày vò cô chưa đủ hay sao? Trác Du Hiên, anh dày vò tôi như vậy, anh vẫn không cảm thấy hài lòng hay sao? Trác Du Hiên để cô sống ở trên đời này để làm cái gì nữa? Con của cô nó cũng đã mất rồi, hy vọng sống của cô cũng chẳng còn lại nữa.
Thẩm Quân Dao mất hết tất cả rồi, sống trên đời này để làm gì nữa đây? Trác Du Hiên nghe những lời nói kia của Thẩm Quân Dao, hẳn vô cùng giận dữ.
Thẩm Quân Dao bây giờ gần như chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa, hắn không cam tâm.
Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao lại yêu người đàn ông kia đến như vậy ư, đứa nghiệt chủng đó cũng không muốn bỏ đi như vậy? Hắn bóp chặt gương mặt tiều tụy của người con gái, ép cô phải nhìn trực tiếp vào ánh mắt đầy phẫn nộ kia của hẳn, tay hẳn siết mạnh gương mặt của Thẩm Quân Dao, khiến cho cô vô cùng đau đớn.
"Thẩm Quân Dao, cô có quyền gì mà đuổi tôi cút đi.
Cô đừng quên cô chẳng qua chỉ là thú cưng của tôi mà thôi, tôi nhượng bộ cô, cô đừng có mà được đẳng chân lại lân đằng đầu.
Hơn nữa, đừng có lôi đứa nghiệt chủng kia nhắc đến trước mặt tôi, nó không phải là con của tôi, con của cô và người đàn ông khác đừng có đem tôi ra để đổ hết trách nhiệm.
Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi chỉ giết đứa con của cô mà thôi, còn cái mạng chó của cô tôi vẫn giữ lại đấy"
Thẩm Quân Dao không chịu được, cô dùng răng cắn mạnh lên cánh tay của Trác Du Hiên một cái, quật cường nói với hắn.
"Con của tôi, anh không được phép nói con của tôi là nghiệt chủng"
Trác Du Hiên đau đớn kêu lên một tiếng, Thẩm Quân Dao dám cắn hắn, cho nên không kiềm được, hản đánh mạnh lên khuôn mặt cô một cái, khiến cho người con gái yếu ớt ấy ngã xuống giường.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề tỏ ra đau đớn, cô lườm Trác Du Hiên, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn.
Thẩm Quân Dao hiện giờ đã không còn biết đau nữa rồi.
Nỗi đau mất con đã dày vò cô đến tận cùng rồi, chẳng có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau mất con đâu.
Trác Du Hiên nhận ra bản thân mình đã quá mạnh tay, hắn vốn định đỡ Thẩm Quân Dao lên nhưng cô lại dùng cái ánh mắt như vậy để nhìn hẳn, hắn không chịu được.
Hận hắn sao? Thẩm Quân Dao có quyền gì mà hận hắn cơ chứ? Những gì Thẩm Quân Dao gây ra cho hắn và Thẩm Sơ Vũ, hắn vẫn chưa tính sổ với người phụ nữ này đâu.
Trác Du Hiên lao đến, hẳn dùng tay bóp chặt chiếc cằm xinh đẹp của người con gái, tức giận gần từng chữ.
"Con khốn này, cô dám cần tôi à.
Cô có quyền gì mà cần tôi.
Tôi cho cô biết, tốt nhất bây giờ cô nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi rồi mau chóng về nhà, ở nhà tôi không có chó canh cửa, sẽ nhiều kẻ dòm ngó lắm.
Còn bây giờ cô ăn hết cho tôi."
Trác Du Hiên cầm lấy hộp cháo kia, hắn bóp mạnh miệng của Thẩm Quân Dao, ép cô phải há miệng ra.
Thế nhưng người con gái ấy vẫn quật cường như vậy, cô cắn chặt răng quyết tâm không mở miệng ra.
Trác Du Hiên dốc mạnh hộp cháo kia, nhưng Thẩm Quân Dao kiên quyết không ăn, khiến những thứ ở trong hộp kia đổ hết ra bên ngoài.
"Thẩm Quân Dao, cô có há miệng hay không thì bảo?"
Trác Du Hiên như bị người phụ nữ này chọc đến phát điên, hắn nhẹ nhàng mà không muốn, cứ muốn hắn dùng bạo lực.
Nhưng Trác Du Hiên gần như đã doạ đến Thẩm Quân Dao, gần như cô đã phát điên lên.
"Cút, anh cút đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.
Anh mau cút đi, cút đi.
Anh là kẻ độc ác, tôi không muốn nhìn thấy anh.
Cút.
Cút đi."
Cô bịt chặt tai, cả người co do lại ở một chỗ.