Lục Ngạn nhìn vẻ khó xử của Thẩm Quân Dao, anh cũng không muốn ép cô nói ra những điều mà cô không muốn hoặc không dám nói.
Đợi đến khi nào Thẩm Quân Dao sẵn sàng nói ra, tới lúc đó Lục Ngạn nhất định sẽ ở bên cạnh lắng nghe cô nói.
Lục Ngạn thở dài an ủi cô.
"Thôi được rồi, em không nói cũng không sao, để tôi đưa em đi lấy thuốc."
Thẩm Quân Dao gật đầu đi cùng với Lục Ngạn ra quầy thuốc.
Sau khi lấy đủ số thuốc mà bác sĩ kê đơn, Lục Ngạn lái xe đưa Thẩm Quân Dao trở về nhà.
Vì sợ cô bị lạnh, Lục Ngạn cởi chiếc áo vest ở trên người của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người của Thẩm Quân Dao.
Mặc dù lúc đầu cô đã cố gắng né tránh, Thẩm Quân Dao nghĩ rằng hai người chỉ là bạn, không thân thiết đến nỗi như vậy.
Thế nhưng Lục Ngạn lại nói với cô.
"Bây giờ em là phụ nữ mang thai, không nên để bản thân mình bị lạnh, như thế không tốt cho đứa trẻ đâu.Cho dù đây không phải là chuyên ngành của tôi nhưng tôi biết điều gì nên và không nên làm gì để tốt cho bệnh nhân.Cho nên em hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi."
Nghe mấy lời nhắc nhở của Lục Ngạn, Thẩm Quân Dao không thể làm gì, chỉ đành ngoan ngoãn để cho anh khoác áo lên người mình.
Thật ra Lục Ngạn nói cũng đúng, giờ cô đã làm mẹ rồi, thế nên phải chú ý sức khỏe của mình, vì đứa con của cô, cốt nhục hay chính là tâm can bảo bối của cô.
Thẩm Quân Dao không thể để đứa trẻ này bị gì được, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Cho nên, Thẩm Quân Dao đành ngoan ngoãn nghe lời nhận chiếc áo kia của Lục Ngạn, mặc dù trong lòng của cô hiện giờ đang cảm thấy vô cùng áy náy, không biết phải đối diện với anh ra sao nữa.
Anh giúp đỡ cô quá nhiều mà cô vẫn chưa báo đáp anh.
Mặc dù Lục Ngạn nói không cần nhưng Thẩm Quân Dao vô cùng ngượng ngùng khi người khác cứ giúp đỡ mình không công như vậy.
Lục Ngạn cố gắng lái xe thật chậm để tránh việc ảnh hưởng đến Thẩm Quân Dao và đứa trẻ ở trong bụng cô.
Phụ nữ mang thai không thích hợp đi xe tốc độ nhanh, mà sức khỏe của Thẩm Quân Dao chưa hẳn là ổn định, dù gì cũng phải cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dọc đường đi, Lục Ngạn vừa lái xe vừa nói chuyện với Thẩm Quân Dao, giúp tinh thần của có thoải mái hơn trước.
So với tháng trước, lúc này tinh thần của Thẩm Quân Dao cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều so với lần cuối cùng anh gặp cô hơn một tháng trước rồi.
Có lẽ là do đứa trẻ đó, đứa bé đã giúp cho tinh thần của Thẩm Quân Dao trở nên tốt hơn một chút.
Anh cũng không nhắc đến chuyện hai bàn tay của cô nữa.
Lục Ngạn sợ Thẩm Quân Dao nghe thấy chuyện này thì cô sẽ kích động không chịu được, đến lúc đó thì cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm.
Vừa về đến nhà, vị bác sĩ Lục kia nhanh chóng mở cửa xe, anh cẩn thận đỡ Thẩm Quân Dao từ từ đi xuống xe.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của Lục Ngạn người ta còn tưởng rằng anh mới chính là cha của đứa trẻ chứ không phải là bạn thân của anh, Trác Du Hiên đâu.
Để Thẩm Quân Dao nằm xuống giường, anh nhất quyết không cho cô đi đâu lung tung khiến cho Thẩm Quân Dao dở khóc dở cười.
"Bác sĩ Lục à, tôi không yếu ớt đến thế đâu.Chỉ mới có một tháng rưỡi thôi mà, không cần phải nghiêm trọng quá vấn đề như vậy."
Thể nhưng, Lục Ngạn không nghe, anh lập tức chặn họng cô.
"Dừng.Hiện giờ em chính là phụ nữ mang thai, còn tôi lại chính là bác sĩ của em.Không những thế đứa trẻ mà em đang mang trong bụng lại chính là con của bạn thân tôi, cậu ta bận việc thì tôi phải thay Trác Du Hiên lo lắng mọi chuyện chứ"
"Còn em, ngoan ngoãn nằm im trên giường cho tôi, tôi sẽ đi mua cho em một ít thức ăn, nhìn em gầy quá, không ăn làm Sao nuôi sống con mình được."
Nhìn Lục Ngạn hí hửng bỏ đi, Thẩm Quân Dao chỉ biết thở dài một tiếng, cô cười nhạt, đưa tay xoa bụng của mình.
Những ngón tay run rẩy khẽ lướt qua da thịt trên bụng.
Người của Thẩm Quân Dao gần như chả có miếng thịt nào, gần như chỉ toàn là xương thôi vậy, cho nên bây giờ cô quyết định phải điều dưỡng thật tốt vì đứa trẻ.
Đến bây giờ, Thẩm Quân Dao vẫn chưa tin được ở trong bụng mình đang tồn tại một sinh linh bé bỏng.
Con của cô, ông trời đã đem đứa trẻ đến cho cô ngay lúc cuộc đời cô u uất nhất, đen tối nhất.
Đứa trẻ này như một tia sáng chiếu rọi cuộc đời cô, giúp cô dần dần thoát khỏi bóng tối đau khổ, lạnh lão kia.
Với Thẩm Quân Dao, đứa trẻ này vô cùng quan trọng.
Nó không chỉ là đứa con ruột thịt của cô, đứa con đầu tiên của cô và Trác Du Hiên, mà đứa trẻ ấy chính là ánh sáng mặt trời giúp cho cuộc đời của Thẩm Quân Dao ngày một sáng hơn, giúp cô dần dần thoát khỏi thứ bóng tối từ địa ngục đang bao phủ lấy cuộc đời của cô.
Hai tháng trôi qua, các triệu chứng ốm nghén, nôn mửa của Thẩm Quân Dao ngày một nhiều hơn.
Mặc dù cô đã cố gắng ăn uống điều độ uống vitamin, thuốc chống nôn, thế nhưng vần không hê có tác dụng.
Thẩm Quân Dao ốm nghén rất nặng, cô không ăn được bao nhiêu mặc dù bản thân đã rất cố gắng.
Ốm nghén kéo dài, Thẩm Quân Dao lại chẳng ăn được gì, cho nên trông cô ngày một gầy hơn.
Dáng vẻ tiều tụy, gương mặt hốc hác của người con gái khiến cho Lục Ngạn vô cùng đau lòng.
Hai tháng mang thai, Lục Ngạn thường xuyên đến đây với cô, chăm sóc cho cô.
Phụ nữ mang thai rất cần người chăm sóc, mà Thẩm Quân Dao ở nhà một mình, còn Trác Du Hiên thì bỏ đi đâu mất tiêu, không có cách nào liên lạc được.
Cho nên Lục Ngạn cảm thấy vô cùng lo lắng, anh cực kỳ không yên tâm khi để cho Thẩm Quân Dao ở nhà một mình như thể, cho nên anh mới quyết định đến đây chăm sóc cô.
Mấy tháng nay, Lục Ngạn vất vả chạy ngược chạy xuôi, anh vì Thẩm Quân Dao mà sút đi mấy cân.
Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng áy náy, thế nhưng Lục Ngạn chỉ cười nói với cô.
"Tất cả đều là do tôi tự nguyện, em không cần phải chú ý đến tôi.Em cứ coi tôi như là người vô hình cũng được"
Thẩm Quân Dao cũng muốn thế lắm nhưng cô không có cách nào làm được.
Cô chỉ muốn, Trác Du Hiên được một phần như Lục Ngạn, chỉ cần hắn quan tâm cô một chút là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng hắn lại bỏ mặc Thẩm Quân Dao cô đơn một mình ở trong căn nhà to lớn lạnh lẽo này, không một ai nương tựa.
Hai tháng nay, tất cả đồ ăn hay thuốc thang, đều do một mình Lục Ngạn lo liệu cho cô.
Ngay cả nửa đêm Thẩm Quân Dao cảm thấy đói bụng, Lục Ngạn cũng cam tâm chạy ra ngoài mua đồ ăn cho cô.
Bây giờ, ngay cả đi khám thai cũng là anh đưa cô đi chứ không phải là chồng của cô nữa.
Điều đó khiến cho Thẩm Quân Dao khó xử vô cùng, cô không biết làm thế nào để cảm ơn Lục Ngạn cho đủ nữa.
Người đàn ông này thật sự quá tốt, nếu như để cô gặp anh trước, có lẽ cô sẽ yêu anh.
Nhưng chỉ tiếc rằng, cuộc đời này của cô chỉ yêu một mình Trác Du Hiên.
Có lần, Lục Ngạn nói đùa với cô.
"Nếu sau này, em sinh đứa bé ra, có thể cho tôi làm cha đỡ đầu của của con em hay không?"
Thẩm Quân Dao cũng không do dự, cô gật đầu đồng ý.
Dù sao có tình yêu thương của cha vẫn tốt hơn là không có.
Cô không muốn con của mình bị thiệt thòi giống mình.
Hôm nay, đến bệnh viện khám thai, đang ngồi chờ ở ngoài, nhìn vào phòng khám thì có một đôi nam nữ.
Đầu tiên cô cũng không có ấn tượng gì, thế nhưng khi người phụ nữ kia vừa ngồi dậy, Thẩm Quân Dao đã ngạc nhiên vô cùng.
"Bảo bối, em ổn chứ?"