Nghĩ đến đây, cả người của Thẩm phu nhân kia run lên cầm cập, sắc mặt của bà ta thoáng chốc đã trắng bệch.
Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, Thẩm lão gia đành sai người đến bệnh viện năm xưa mà Trịnh Liên đã sinh con để điều tra.
Với thế lực của nhà họ Thẩm, muốn điều tra chuyện này thì vô cùng dễ dàng.
Một tiếng sau kết quả lập tức đến tay của bọn họ.
Theo lời kể, năm xưa khi Thẩm phu nhân sinh con cùng với bạn thân của mình, y tá ở đó đúng thật là đã vô tình làm rơi bảng tên của hai đứa trẻ.
Theo lời của y tá năm xưa, lúc đấy cô ta cứ nghĩ đó đều là con của nhà họ Thẩm nên chỉ gắn đại bảng tên vào.
Nhưng cô ta lại không hề biết rằng việc làm đó của mình đã vô tình gây nên tai hoạ.
Kết hợp với những lời kể của y tá cộng với giấy xét nghiệm ADN này ở trong tay, giờ đây có thể khẳng định Thẩm Quân Dao hoàn toàn chính là con gái của bọn họ.
Nghe được tin này, Thẩm phu nhân gần như suy sụp hoàn toàn, sự ngỡ ngàng, dày vò hiện rõ trên khuôn mặt kia của bà ta.
Cả người của bà ta ngồi thụp xuống đất, tiếng nói phát ra đau đớn dằn vặt.
"Vậy là Quân Dao mới chính là con gái chúng ta.
Tôi đã làm gì con của mình thế này? Chính tay tôi đã hại con gái của mình mất rồi!"
Bà ta bỗng nhiên gào khóc.
Hối hận, dẫn vặt, mọi cảm xúc đau đớn đều đang cần xé cả người của bà ta.
Nơi lồng ngực của bà ta nhói đau, hơi thở bông trở nên nặng nề, bà ta khóc, khóc rất dữ dội.
Nhưng bây giờ Thẩm phu nhân đau lòng thì có lợi ích gì? Bao nhiêu chuyện bà ta đã gây ra cho chính đứa con gái ruột của mình, làm sao có thể tha thứ dễ dàng như thể.
Chính tay bà ta đấy con gái của mình vào tù, bà ta luôn miệng mắng nhiếc, chửi rủa đứa con gái đáng thương ấy thậm tệ.
Nhưng thật không ngờ răng, đứa con gái mà bà ta luôn ghét bỏ ấy mới chính là đứa con gái ruột của bà ta, còn đứa nhỏ mà bà ta luôn yêu thương bảo bọc lại chính là con của người mà bà ta căm ghét nhất.
Thẩm lão gia cũng không ngăn vợ mình lại, ông cứ để cho bà ta liên tục gào khóc như thế.
Trong lòng của ông ta cũng không ngừng gào thét, trong thâm tâm của ông ta như có hàng vạn con bọ đang liên tục cắn xé, muốn dày vò chết ông ta vậy.
Cánh tay của vị Thẩm lão gia kia siết chặt chiếc điện thoại trong tay như thể muốn bóp nát nó vậy.
Trịnh Liên khóc một thôi một hồi, nhưng bà ta chẳng những không dễ chịu hơn mà còn càng thêm cản rứt.
Thấy vợ mình sắp không trụ nổi, Thẩm lão gia chỉ có thể đỡ bà ta ngồi lên ghế ở gần đó, để cho bà ta bình tĩnh một chút.
"Trịnh Liên, bà bình tĩnh lại đi, bây giờ khóc lóc cũng không có ích gì đâu.
Giờ chúng ta chỉ có thể bù đắp cho con bé mà thôi, thời gian cũng chẳng thể trở lại được nữa đâu"
"Ông à, ông nói xem, con bé nó có chịu tha thứ cho chúng †a hay không? Quân Dao chắc hẳn là hận chúng ta lắm, tôi gây cho nó bao nhiêu tổn thương, chính tay tôi đã đẩy con bé vào địa ngục, hại con bé đến bước đường ngày hôm nay.
Quân Dao liệu có thể quay lại nhìn mặt người mẹ như tôi không?"
Trịnh Liên càng kích động hơn, bà ta nằm chặt lấy cánh tay đã xuất hiện những nếp nhăn kia của chồng mình, cả người không còn sức lực mà khóc ra nữa.
Bà ta không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra như là không có điểm dừng vậy.
Chính tay của bà ta đã hủy hoại cả cuộc đời của con gái mình, mà giờ đây còn muốn xin tha thứ ư? Đối diện với những câu hỏi kia của vợ mình, Thẩm lão gia chỉ có thế bất lực quay mặt đi, khuôn mặt của ông ta tái mét, khuôn mặt đã hiện rõ những nếp nhăn mang theo bao nhiêu là đau đớn, tuyệt vọng.
Ông ta tuy không thể hiện rõ ra bên ngoài như vợ của mình, nhưng trong lòng ông ta, nỗi đau đang cản nát trái tim của ông ta.
Nhìn chồng của mình quay mặt đi, Trịnh Liên lại tiếp tục nói, âm thanh truyền ra từ miệng của bà ta mang nặng sự đau đớn, hơi thở càng trở nên gấp gáp, nặng nề hơn.
"Chính tay tôi đã ép nó gả thay Sơ Vũ, vậy mà tôi lại có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của con bé như thế, để cho nó chịu bao nhiêu hành hạ, bao nhiêu đau khổ bấy lâu nay.
Không những thế, tôi còn bày kế cho Sơ Vũ để Sơ Vũ bày ra kế hoạch đổ hết tội lên đầu của Quân Dao, khiến cho con bé phải ngồi tù oan năm năm trời.
Tôi bây giờ hận không thể tự đâm chết bản thân mình, hóa ra chính là tôi đã phá hủy hạnh phúc của con gái mình rồi!"
Nhưng bây giờ bà ta dẫn vặt hay cho dù bà ta có thật sự chết đi thì liệu có bù đắp được nỗi đau mà bà ta đã gây ra cho con gái mình hay không? Chính tay của bà ta đã hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của cô bé ấy.
Đáng lẽ ra cuộc đời của Quân Dao sẽ rất tươi đẹp, nhưng chính tay của Thẩm phu nhân đã chôn vùi cuộc sống của cô ở bên cạnh một người đàn ông chẳng khác gì ác quỷ giống như Trác Du Hiên.
Bộp! Một âm thanh loảng xoảng chói tai vang lên khiến cho hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia giật mình một cái.
Hai người bọn họ quay sang thì Trác Du Hiên đã đứng ở đó, khuôn mặt ngỡ ngàng, ngạc nhiên đến không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng bọn họ.
Chiếc cặp lồng trên tay của người đàn ông rơi xuống đất, thức ăn ở bên trong bắn tung toé hết ra bên ngoài.
Vốn dĩ thấy hai người họ mệt mỏi, Trác Du Hiên mới kêu người đem đồ ăn đến đây cho hai người họ, thế nhưng vừa đặt chân đến đây, Trác Du Hiên lại vô tình nghe thấy những lời này của hai vợ chồng kia.
Từng hơi thở của người đàn ông ngày một trở nên nặng nề hơn, gương mặt mệt mỏi của Trác Du Hiên bỗng tái nhợt, khoé môi hơi giật giật nhìn hai người ở phía trước không chớp mắt.
Những lời mà bọn họ nói, Trác Du Hiên đều nghe rõ mồn một.
Ý của bọn họ là sao? Thẩm Quân Dao, không phải là người đã ép Sơ Vũ đi? "Hai người vừa mới nói cái gì?"
Từng âm thanh gắn lên rít qua từng kẽ răng của người đàn ông.
Hắn thở dồn dập, Trác Du Hiên tưởng rằng bản thân của mình nghe lầm, phải hỏi lại lần nữa.
Thẩm phu nhân nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đến mức đáng sợ kia của Trác Du Hiên, bà ta cúi mặt xuống từ từ tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Trác Du Hiên, con rể của bà ta.
"Năm năm trước, vào trước ngày kết hôn, Sơ Vũ đã bỏ trốn cùng người con trai mà nó yêu, tôi sợ cậu nổi giận nên mới đem Thẩm Quân Dao ra thay thế.
Tôi vì sợ cậu sẽ truy sát con gái mình mà đã dựng chuyện nói dõi, nói là Quân Dao đã ép Sơ Vũ đi vì nó muốn làm Trác thiếu phu nhân.
Còn về việc Sơ Vũ sảy thai cũng hoàn toàn không có liên quan gì đến Quân Dao cả"
Vừa kể, Thẩm phu nhân vừa nấc lên trong đau khổ.
Đoàng! Một tiếng nổ lớn ở trong đầu của Trác Du Hiên.
Hắn ta không khỏi bàng hoàng khi chính miệng của Thẩm phu nhân nói ra những sự thật tàn khốc này.
Cả người của Trác Du Hiên giật lùi về phía sau, cánh tay của hắn vịn lên tường vì cả người hoàn toàn mất hết toàn bộ sức lực.
"Không thể nào!"