Thẩm Quân Dao chắc là đau lắm.
"Em đừng để tâm đến mẹ anh, anh sẽ không để bà ấy làm vậy với em một lần nữa đâu.
Anh thật sự rất xin lỗi em, Quân Dao!"
Trác Du Hiên chỉ sợ Thẩm Quân Dao sẽ nghĩ lung tung sau khi nghe mấy lời của mẹ mình nói ra.
Hắn rất sợ, giờ Thẩm Quân Dao thật sự rất nhạy cảm, dễ bị những lời nói kia làm cho ảnh hưởng.
Trác Du Hiên biết rõ, Thẩm Quân Dao là người hay nghĩ nhiều, rồi hay suy diễn lung tung.
Hắn an ủi cô, kêu cô đừng để ý đến mấy lời đó nữa.
Chứ nghĩ nhiều quá e là bệnh tình của Thẩm Quân Dao sẽ nặng càng thêm nặng mà thôi.
Trác Du Hiên chỉ sợ bệnh tình của Thẩm Quân Dao ngày càng nghiêm trọng, hắn cũng không biết người con gái này sẽ ở bên cạnh mình đến bao giờ nữa.
Đây chính là điều mà Thẩm Quân Dao lo lắng bao nhiêu lâu nay! Cánh tay của Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của Thẩm Quân Dao, hắn luôn miệng nói với cô.
"Quân Dao, em tuyệt đối đừng để ý đến những lời mà mẹ anh nói.
Bà ấy không có ý gì đâu, chỉ là giận một chút thôi.
Em đừng để ý đến bà ấy, cứ kệ cho bà ấy nói, đừng suy nghĩ nhiều quả"
Trác Du Hiên liên tục nói Thẩm Quân Dao không được nghĩ nhiều, ngoài mặt thì Thẩm Quân Dao im lặng thật đấy, nhưng không biết trong lòng của cô đang suy nghĩ cái gì cả, vì thế Trác Du Hiên mới luôn miệng nhắc nhở cô trước, tuyệt đối đừng nghĩ nhiều quá, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thẩm Quân Dao thật sự buồn cười! Cô chưa nói cái gì mà Trác Du Hiên đã cuống cuồng lên như vậy rồi.
Hắn nghĩ Thẩm Quân Dao thật sự sẽ để ý đến những câu nói ấy của mẹ hẳn ta hay sao? Trước đây, khi gặp người phụ nữ này một lần, bà ta đã không ngừng lăng nhục cô, chửi mảng cô, đánh đập, xúc phạm cô.
Thẩm Quân Dao đã quá quen với điều đó rồi! Đúng là trước đây khi bị như vậy, Thẩm Quân Dao thật sự rất đau lòng đấy, nhưng bây giờ thì sẽ không như vậy nữa.
Những lời mắng chửi kia gần như Thẩm Quân Dao đã nghe quen rồi, không cần phải để ý làm gì.
Chẳng qua đó chỉ là những lời nói từ miệng của người khác thôi mà không phải sao? Cân gì phải quan tâm chứ.
Thẩm Quân Dao rất thản nhiên, nhưng Trác Du Hiên lại hoàn toàn ngược lại, hắn ta vô cùng lo lắng.
Trong lòng của người đàn ông này đang lo sợ đủ đường, lo Thẩm Quân Dao sẽ nghĩ lung tung, rồi lo việc mẹ hẳn muốn làm khó cô nữa.
Bao nhiêu việc cần lo đều đổ hết lên đầu của Trác Du Hiên, đầu hắn lúc này thật sự đau như búa bổ rồi.
Hắn muốn nghĩ cách giải quyết êm đẹp chuyện này, nhưng bây giờ Trác Du Hiên thật sự bất lực vì những chuyện này rồi.
Hắn an ủi Thẩm Quân Dao một lát, thấy trời cũng đã muộn rồi, đi cả một ngày trời, chắc Thẩm Quân Dao cũng đã mệt.
Chân tay của Thẩm Quân Dao tê cứng lại, những khớp ngón tay ngón chân liên tục run lên.
Nhìn Thẩm Quân Dao khó chịu nhưng cô không hề nói ra, Trác Du Hiên nhanh chóng bảo cô.
"Em đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay, đừng đi đâu hết!"
Nói xong, Trác Du Hiên chạy ngay vào trong phòng tắm, hẳn lấy ra một chậu nước nóng, rồi bảo người giúp việc ở dưới nhà đem lên đây một chút muối hạt.
Hoà nước xong, Trác Du Hiên đặt chậu xuống giường, hắn nhẹ nhàng nâng đôi bàn chân đã gần như bị phế đi hoàn toàn kia của Thẩm Quân Dao đặt vào trong chậu nước ấm ấy.
"Em ngồi yên nhé, anh thấy người ta bảo ngâm chân như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay đi cả ngày như vậy, chắc em cũng mệt rồi"
Trác Du Hiên sợ Thẩm Quân Dao sẽ bài xích vì hành động này của hắn, cho nên hắn đã vội vàng giải thích ngay với Thẩm Quân Dao.
Nhớ lại bộ dạng lết đi từng bước kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên nhói đau trong lông ngực.
Chính hắn là người đã hại cô, làm người con gái ấy sống dở chết dở như thế này.
Chân đã bị phế đi, bây giờ muốn chữa trị còn khó hơn lên trời! Trác Du Hiên lên mạng xem, hắn mới học được cách này, giúp người ta vừa thư giãn, mạch máu lưu thông, có thể đi lại dễ dàng hơn.
Chứ nhìn Thẩm Quân Dao khó khăn lắm mới bước được từng bước như thế kia, Trác Du Hiên thà chết đi còn hơn ấy.
Nhẹ nhàng cọ rửa từng ngón chân cho Thẩm Quân Dao, cánh tay của Trác Du Hiên có chút vụng về từ từ mát xa cho người con gái ấy.
Mới học nên động tác của Trác Du Hiên không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng sau này hắn sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Thẩm Quân Dao không nói gì, nếu như không có những tổn thương kia, Thẩm Quân Dao thật sự sẽ rất là cảm đấy, cảm động đến rơi nước mắt luôn.
Nhưng bây giờ Trác Du Hiên có làm bất kỳ điều gì thì đối lại vẫn chỉ là sự khinh thường rõ rệt đến từ Thẩm Quân Dao mà thôi.
Nhưng người đàn ông này vẫn cố chấp làm như vậy! Nhưng cũng thật không ngờ rằng, một người đàn ông như Trác Du Hiên mà có thể cúi đầu xuống rửa chân cho người phụ nữ từng bị hắn coi là một con chó đẩy! Để Thẩm Quân Dao ngâm chân trong nước một lát, Trác Du Hiên từ nãy vẫn cặm cụi hì hục làm việc này, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên hỏi người con gái đang ngồi ở trên giường.
"Em có thấy dễ chịu hơn một chút nào hay không? Nếu thích, ngày nào anh cũng rửa cho em được không?"
Dễ chịu không? Tất nhiên là không rồi! Sau những gì mà Trác Du Hiên đã làm, hắn nghĩ Thẩm Quân Dao sẽ dễ chịu hay sao? Lau sạch chân, rồi đem nước đi đổ, xong xuôi mọi việc, Trác Du Hiên mới trở lại đây.
Lúc này trời cũng đã hoàn toàn trở về đêm rồi.
Bóng đêm mang theo sự lạnh lẽo kia như nuốt chứng toàn bộ thành phố rộng lớn này.
"Em buồn ngủ chưa? Đi ngủ nha, đừng thức khuya quá"
Câu nói này của Trác Du Hiên trở thành một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại vào hàng đêm.
Hôm nào hắn cũng hỏi cô câu này, cho dù đã biết trước Thẩm Quân Dao sẽ không trả lời đâu.
Nhẹ nhàng để Thẩm Quân Dao nằm xuống giường, đắp chăn cho cô.
Đây cũng là hành động của Trác Du Hiên hàng đêm.
Thẩm Quân Dao cứ như một đứa trẻ ngây thơ được người ta bảo bọc kín mít vậy.
Sau khi đắp chăn cho Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngủ ngon!"
Ngủ ngon nhé vợ yêu của anh! Sáng hôm sau, gần tám giờ, Trác Du Hiên theo thường lệ gọi Thẩm Quân Dao dậy.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, rồi Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao xuống nhà dùng bữa sáng.
Lúc này, cơm nước đã xong, ngay cả Trác phu nhân kia cũng đã có mặt ở đây.
Nhìn thấy Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao xuống, bà ta nói bóng nói gió một câu, lời nói lúc nào cũng có sự khinh thường.
"Chẳng qua chỉ là loại phụ nữ thấp hèn mà thôi còn dám tưởng rằng mình là thiên nga à.
Mấy giờ rồi mà bây giờ mới xuống.
Bà già này chờ sắp chết đói rồi đây này"
Ý của Trác phu nhân chẳng phải là Thẩm Quân Dao chẳng qua chỉ là một con vịt thấp hèn thôi, cô không phải là thiên nga mà có thể sống như thế.
Thẩm Quân Dao cũng mặc kệ, không quan tâm.
Ngữ điệu của người đàn ông tràn trề cảm giác bất lực.
"Mẹ, là con để cô ấy ngủ đấy, mẹ đừng có nói như thế nữa được không? Coi như con cầu xin mẹ đấy!".