Ai ai cũng lo lắng cho người phụ nữ ở trong phòng phẫu thuật ấy nhưng không một ai để tâm đến người con gái đang rơi xuống địa ngục kia một chút nào cả.
Bác sĩ, y tá cứ liên tục chạy ra chạy vào bộ dạng vội vã khiến ba người kia không khỏi lo lắng.
Tuy ba người bọn họ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng liên tục có những nữ y tá, những bác sĩ chạy ra chạy vào liên tục như thế, bọn họ chính là lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì! Có lẽ Thẩm Sơ Vũ ở bên trong đang có chuyện gì đó, khiến cho người ta đứng ngồi không yên.
Cảnh tượng càng thêm rối loạn.
Trong lòng lo sợ tột cùng, đặc biệt là Thẩm phu nhân, cả người của bà ta vẫn đang không ngừng run lên.
Quá hoảng sợ, lo lắng quá nhiều, không chịu được nữa, khi nhìn thấy một nữ y tá chạy ra, Thẩm phu nhân đã vội vã chạy đến túm lấy tay của cô ấy.
"Cô y tá, con gái của tôi sao rồi? Có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hay không?"
Nữ y tá kia nhanh chóng gạt tay của Thẩm phu nhân ra, giọng của cô ấy đặc biệt mang theo vẻ vội vã.
Tuy đang đeo khẩu trang nhưng vẫn không che đi sự hoảng hốt ở trên khuôn mặt mình.
"Người nhà bệnh nhân, mong bà hãy giữ bình tĩnh để chúng tôi cứu người.
Mong bà đừng cản trở chúng tôi, hiện giờ bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy kịch, mong bà giữ bình tĩnh"
Nói xong, cô y tá kia chạy vội đi không để cho Thẩm phu nhân hỏi thêm một câu nào nữa.
Cả người của Thẩm phu nhân mềm nhũn ra, bà ta cả người ngã quỵ xuống sàn nhà, sắc mặt trắng bệch rất khó coi.
Thẩm lão gia nhìn vợ mình suy sụp như thế, ông ta không đành lòng, vội vàng chạy lại đỡ bà ta ngồi lên ghế.
"Bà bình tĩnh một chút đi, tin tưởng bác sĩ, họ nhất định sẽ cứu được Sơ Vũ mài!"
Bà ta nghe lời chồng ngồi yên một chỗ, nhưng cả người đang không ngừng run lên.
Dù thế nào, Trịnh Liên cũng là một người mẹ, bây giờ con gái của bà ta đang ở trong phòng phẫu thuật, đang đối diện với tử thần như thế, làm sao mà không lo lắng được cơ chứ.
Sắc mặt của Trác Du Hiên ở bên kia cũng không tốt hơn hai người kia là bao.
Sắc mặt của người đàn ông trở nên vô cùng khó coi, trong đôi mắt kia của hắn vô tình dâng lên một tầng sương mỏng, lộ ra một tia lo lắng sợ hãi.
Hắn thừa nhận, trong lòng của hắn đang rất sợ, sợ người phụ nữ ở trong kia sẽ xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ, y tá vân cứ hốt hoảng chạy ra bên ngoài, khi trở lại họ mang theo bao nhiêu là dụng cụ, bao nhiêu thiết bị cùng một số túi máu nữa.
Quả thật tình trạng của Thẩm Sơ Vũ ở bên trong kia đang vô cùng nguy kịch.
Một tiếng! Hai tiếng! Rồi ba tiếng trôi qua! Đèn của phòng phẫu thuật vẫn còn sáng rực khiến cho ba người bên ngoài kia không khỏi lo lắng.
Làm gì mà lâu như thế chứ? Ba tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa xong hay sao? Thiếu chút nữa Trác Du Hiên vì quá lo lắng mà đạp cửa xông vào đó rồi.
Nhưng đúng lúc ấy, một nữ y tá hoảng hốt chạy ra vội vã hỏi.
"Cho hỏi mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân Thẩm Sơ Vũ hay không?"
"Đúng vậy! Chính là tôi!"
Cả đám người liền ngay lập tức xúm lại chỗ của y tá kia, nhất là Thấm phu nhân, bà ta đặc biệt thấy lo lắng, vội vàng nắm lấy tay của nữ y tá kia.
"Cô ơi, con gái của tôi sao rồi?"
"Hiện giờ chúng tôi đang cấp cứu cho cô ấy, bây giờ cô ấy đang bị thiếu máu quá nhiều, mà máu của chúng tôi không đủ.
Xin hỏi gia đình có ai có thể hiến máu cho bệnh nhân được không?"
Nữ y tá kia nói một mạch, âm thanh nghe có vẻ cực kỳ dồn dập, cực kì gấp gáp.
Nói thật, Thẩm Sơ Vũ trong kia còn đang đối mặt với tử thần kìa.
Thẩm phu nhân thiếu chút nữa là ngã ra, cũng may chông của bà ta đã ở đằng sau đỡ lấy.
Trịnh Liên bám lấy cánh tay của nữ y tá kia, cánh tay của bà ta hơi run rẩy, âm thanh gấp gáp.
"Tôi là mẹ của con bé, tôi có thể hiến máu cho nó"
"Vậy nhóm máu của bà có phải là nhóm máu O hay không?"
Thẩm phu nhân hơi sững lại, một lát sau bà ta mới lên tiếng.
"Không, nhóm máu của tôi là nhóm máu Aˆ Y tá thoáng chốc kinh ngạc, sau đó hỏi lại.
"Vậy trong gia đình mình còn có ai mang nhóm máu O không?"
Thẩm phu nhân liếc mắt sang chồng của mình, ánh mắt của bà ta mang theo đầy hy vọng.
Lúc này chỉ hy vọng chồng bà ta có nhóm máu trùng với con gái mà thôi.
Thế nhưng, Thẩm lão gia chỉ biết thở dài, trên khuôn mặt của ông ta lộ rõ vẻ bất lực.
"Tôi nhóm máu B.Không phải là OI"
Lúc này, cả người của Thẩm phu nhân liên tục run lên.
Bà ta suýt chút nữa thì đã khóc ra thành tiếng.
Không cùng nhóm máu, vậy là không có gen tương thích hay sao? Con gái của bà ta sẽ chết ư? "Chúng tôi là ba mẹ của nó, vẫn có thể hiến máu cho con gái của mình có đúng không.
Theo tôi được biết, nhóm máu A có thể truyền được máu cho nhóm máu O mà"
Thẩm phu nhân vẫn không từ bỏ hy vọng, theo như bà ta biết thì chính là như thế.
Nhóm máu A vẫn có thể cho nhóm máu O mà đúng chứ? "Đúng là điều này có thể nếu ADN của hai người tương thích.
Còn không chúng tôi bắt buộc phải dùng nhóm máu cùng loại với bệnh nhân, nếu không sẽ khiến cho bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng của mình"
Giọng của nữ y tá chắc nịch, đầy khẳng định.
Cho dù cô là y tá nhưng đây là kiến thức cơ bản, người học ngành y chắc chắn phải biết điều này.
Thẩm phu nhân liền nói.
"Tôi là mẹ của con bé, làm sao lại không tương thích được cơ chứ?"
"Nếu vậy mời hai người theo tôi đi làm xét nghiệm.
Phải kiểm tra trước khi hiến máu, nếu không nhất định sẽ có chuyện bất trắc xảy ra"
Lượng máu trong kho của bệnh viện còn đủ cầm cự thêm một chút.
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm theo y tá vào phòng xét nghiệm, còn Trác Du Hiên thì ngồi đợi ở ngoài này.
Sau khi làm một loạt các xét nghiệm, y tá đi ra trong vẻ mặt tiếc nuối.
"Thật xin lỗi hai vị! ADN của bệnh nhân với hai người không tương thích nhau, không thể hiến máu được"
Thẩm phu nhân thiếu chút nữa là ngã ra.
Đầu của bà ta như muốn nổ tung, cả người mềm nhũn dựa vào chồng mình.
Rõ ràng hai người là mẹ con, tại sao lại không tương thích được cơ chứ? Khóe môi của Trịnh Liên hơi mấp máy.
"Tại sao lại như thế? Tôi là mẹ của con bé cơ mài! Làm sao lại không tương thích được?"
Thẩm phu nhân như gào lên, cánh tay run rẩy của bà ta ghì chặt lấy vai của nữ y tá kia.
"Nhưng qua xét nghiệm, chúng tôi thấy hai người không hề có quan hệ huyết thống gì, làm sao có thể phù hợp được.Chẳng những thế, nhóm máu cũng không tương thích, không thể tiến hành hiến máu cho được"