Mục lục
Gả Vào Hào Môn - Trác Du Hiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bác sĩ, ông nói thật sao?"

Trên gương mặt của Trác Du Hiên không giấu nổi sự vui mừng.

Cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng đã tỉnh lại rồi, cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực không từ bỏ của hẳn cũng đã được đền đáp.

"Tất nhiên là thật rồi, hơn nữa bây giờ đầu óc của thiếu phu nhân cũng đã ổn định, gần như căn bệnh tâm thần phân liệt kia đã khỏi rồi!"

Vị bác sĩ kia vui mừng hớn hở nhìn Trác Du Hiên, không thể nào tin được Thẩm Quân Dao kia lại có thể tỉnh lại.

Bọn họ mấy năm nay đã tìm mọi cách để cứu chữa cho Thẩm Quân Dao, nhưng cô gái này vẫn không tỉnh lại.

Bọn họ gần như đã bỏ cuộc hoàn toàn, nhưng thật không ngờ vào đúng thời điểm này cô gái này lại tỉnh lại như vậy.

Trác Du Hiên nghe được điều này, cuộc đời u tối bao nhiêu lâu nay của hắn bỗng nhiên nở hoa.

Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, không những vậy cô gái ấy của hẳn cuối cùng cũng đã tỉnh lại nữa.

Chưa bao giờ Trác Du Hiên thấy vui mừng như ngày hôm nay cả.

Người đàn ông ríu rít cảm ơn.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"

"Chúng tôi đâu có đóng góp gì nhiều đâu, đa phần là do sự cố gắng của cậu đây.

Thật may mắn là bao nhiêu năm qua cậu đã không bỏ cuộc, chính vì thế nên mới có thành quả ngày hôm nay."

Bác sĩ khách sáo đáp lại, ông ta cẩn thận cúi đầu, không dám nhận lời cảm ơn của Trác Du Hiên.

Nói thật, nếu năm xưa Trác Du Hiên không kiên quyết giữ mạng sống cho Thẩm Quân Dao thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.

Chẳng một ai ngờ được Thẩm Quân Dao như vậy lại có thể tỉnh lại được sau ba năm hôn mê như thế.

Cho nên quả ngọt của ngày hôm nay đều của Trác Du Hiên.



1631332581476.png

Trác Du Hiên cứ nhìn Thẩm Quân Dao như thế, hắn ta rất muốn đến gần cô nhưng lại sợ cô xa lánh mình, không muốn nói chuyện với mình, đến lúc đó thì phải làm sao? Trác Dương Phong đứng một bên nhìn cảnh tượng ngượng ngùng không kém phần xa lạ như vậy, anh đành phải chú động huých tay lên người của Trác Du Hiên.
"Anh còn đứng đó làm gì nữa, không mau đến đó hỏi thăm chị dâu đi!"
"Nhưng mà......!"
"Không nhưng nhị gì hết, anh mau chóng tới đó đi!"
Vừa nói, Trác Dương Phong nhanh chóng đẩy anh trai của mình lại gần phía của Thẩm Quân Dao trong khi người đàn ông này đang vô cùng khó xử.
Trác Dương Phong như vậy là đang muốn giúp hai người này gần nhau hơn một chút.
Dù sao hai người này cũng yêu nhau như thế, chỉ vướng một chút hiểu lầm, vậy nên anh muốn hai người họ làm hoà với nhau.
Ba năm qua, chứng kiến anh trai mình tận tâm tận lực vì chị dâu như thế, Trác Dương Phong làm sao mà không đau lòng cho được.
Vì vậy, anh cũng muốn góp một phần sức lực của mình để giúp hai người này sống hạnh phúc bên nhau.
Trác Du Hiên bị đẩy lên phía trên, hắn khó xử bước lại gần Thẩm Quân Dao, đưa tay gãi gãi đầu rồi khẽ hỏi.
"Quân Dao, em không khỏe ở đầu à? Hay là em khó chịu ở chỗ nào không, sao trông sắc mặt của em kém như vậy chứ?"
Thẩm Quân Dao hơi ngẩng đầu lên, cô giương mắt nhìn Trác Du Hiên một lát, im lặng không nói gì.
Trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác khinh bỉ tột độ.


1631332601320.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK