“Được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.Thấy không khỏe thì cứ gọi anh!”
Thẩm Quân Dao cũng chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện, sau đó ngay lập tức người con gái ấy đã ngủ say mất lúc nào không biết.
Trác Du Hiên nhìn người con gái đang vùi đầu vào trong chăn kia, hẳn ta thở dài, bất lực bưng tô cháo gần như còn nguyên ra ngoài, để Thẩm Quân Dao một mình ở trong đó nghỉ ngơi.
Lúc Trác Du Hiên quay lại, Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng đã hạ sốt, Trác Du Hiên cũng an tâm hơn.
Tuy nhiên, nửa đêm, người con gái ấy lại một lần nữa sốt rất cao, làm Trác Du Hiên thức trắng đêm không cách nào ngủ được.
Lúc đó hắn nằm ở bên cạnh cô nhưng vì lo lắng cho Thẩm Quân Dao nên hắn đã không chợp mắt, vì thế nửa đêm khi phát hiện ra Thẩm Quân phát sốt thì người đàn ông đã ngay lập tức bật dậy rồi.
Thẩm Quân Dao sốt đến mức mê man, cho dù Trác Du Hiên có gọi như thế nào thì người con gái ấy vẫn không tỉnh lại, dường như cô đã rơi vào hôn mê.
Hắn định đưa Thấm Quân Dao đến bệnh viện nhưng bây giờ là nửa đêm, bệnh viện chắc gì đã còn người, không những vậy sợ đưa Thẩm Quân Dao ra ngoài sẽ khiến cô bị nhiễm lạnh.
Không còn cách nào khác, suốt cả đêm hôm ấy, Trác Du Hiên không hề chợp mäắt dù chỉ một chút, hẳn thức cả đêm để chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.
Hết lau người rồi liên tục đo nhiệt độ cho Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên cả đêm hôm đó chạy đi chạy lại xung quanh căn phòng không biết bao nhiêu lần.
Người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, bởi vì lúc này hẳn chỉ để tâm đến Thẩm Quân Dao ra sao rồi thôi.
Cũng may, cuối cùng người con gái ấy cũng đã hạ sốt.
Cố gắng lắm Trác Du Hiên mới cho Thẩm Quân Dao uống được thuốc cảm, cho nên bệnh của cô cũng đã có phần nào thuyên giảm.
Từ đó tới sáng, Thẩm Quân Dao ngủ một mạch không biết gì, cô cũng không phát sốt nữa.
Điều đó cũng khiến cho Trác Du Hiên yên tâm hơn phần nào.
Bệnh của Thẩm Quân Dao phải mấy ngày sau mới có thể khỏi, sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt cho Thẩm Quân Dao, xác nhận cô không hề bị làm sao thì Trác Du Hiên mới yên tâm.
Tuy nhiên, thời gian sau đó đối với Trác thị chúng chính là khoảng thời gian kinh khủng nhất.
Dạo gần đây, Thẩm Quân Dao liên tục đổ bệnh không rõ nguyên do, mà cô lại bệnh rất lâu mới có thể khỏi.
Chỉ là những căn bệnh vặt nhưng cũng đủ làm cho Trác Du Hiên đau đầu kinh khủng.
Cô thường xuyên nằm liệt ở trên giường, thường xuyên ho ra máu.
Đến nói chuyện Thẩm Quân Dao cũng khó phát ra hơi, người con gái ấy rặn mãi mới được từng chữ.
Đưa cô đi khám, bác sĩ nói không cần phải lo, đây chỉ là ốm vặt mà thôi, thế nhưng Trác Du Hiên làm sao mà không nhận ra bệnh tình của Thẩm Quân Dao đang càng ngày càng đi xuống cơ chứ.
Chăm sóc Thẩm Quân Dao suốt thời gian này mà trông Trác Du Hiên cứ như là đã già đi vài tuổi vậy.
Nếp nhăn xuất hiện ngày một nhiều ở trên khuôn mặt hắn, tóc bạc đã mọc gần một nửa đầu của người đàn ông.
Bởi vì hắn thật sự quá lo lắng cho Thẩm Quân Dao, không chỉ lo lắng mà còn có sợ hãi nữa.
Hắn sợ có một ngày nào đó, Thẩm Quân Dao sẽ rời xa hắn, mà ngày đó hình như đang đến gần rồi.
Hắn thường xuyên khuyên Thẩm Quân Dao là không phải để tâm đến bệnh của mình, thế nhưng sức khỏe của cô ra sao, Thẩm Quân Dao chính là người hiểu rõ nhất.
Thời gian của cô có lẽ đã không còn được lâu nữa rồi.
Ông trời cũng thật là nhẫn tâm, sao ông không để cho Thẩm Quân Dao chết khi bị tai nạn luôn đi, sao bây giờ mới bắt cô chết cơ chứ.
Thẩm Quân Dao bây giờ chết cũng chẳng nuối tiếc gì nữa, nhưng trước khi chết cô chỉ mong Trác Du Hiên ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho cô mà thôi.
Thẩm Quân Dao không muốn làm ma của nhà họ Trác, cô muốn một cuộc sống tự do, không có gò bó.
Cô đã tìm cách để nói chuyện này với Trác Du Hiên nhưng người con gái ấy đến nói chuyện cũng khó khăn, huống chỉ là nói được rõ ràng rành mạch cơ chứ.
Những ngày này, Trác Du Hiên đã cho mời bao nhiêu chuyên gia, bác sĩ giỏi về nhằm giúp chữa bệnh cho Thẩm Quân Dao.
Thế nhưng, kết quả mọi lần đều như một, ai nấy đều lắc đầu chán nản nói với hắn.
“Trác thiếu, bệnh tình của vợ cậu đã không thể chữa được nữa rồi.Hơn nữa, theo kết quả kiểm tra, thời gian sống của cô nhà cũng đã không còn nhiều nữa đâu.Cậu hãy tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này để ở bên cạnh vợ mình đi”
Trác Du Hiên thật sự rất sốc khi nghe những lời nói đó của bác sĩ.
Vậy là Thẩm Quân Dao đã không còn sống được bao lâu nữa rồi hay sao? Cô sắp rời xa hắn rồi, hắn thật sự sắp đánh mất người con gái quan trọng nhất của đời mình rồi hay sao? Không, Trác Du Hiên không muốn, Thẩm Quân Dao không thể rời xa hắn sớm như thế.
Trác Du Hiên còn chưa bù đắp hết tất cả những lỗi lầm mà hắn đã gây ra cho cô mà, bao nhiêu những tổn thương mà Thẩm Quân Dao phải chịu còn chưa được chữa lành, cô làm sao có thể rời xa hắn sớm như vậy được.
Hắn gần như suy sụp hoàn toàn, không còn tâm trạng gì khi nghe tin này nữa rồi.
Hắn thật sự không thể đánh mất Thấm Quân Dao.
Suy sụp là thế, nhưng ở trước mặt của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên luôn tỏ ra như không xảy ra chuyện gì.
Lúc nào ở bên cạnh cô, hắn cũng cười, hắn muốn cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vui vẻ trong những ngày cuối cùng của cuộc đời mình.
Trác Du Hiên đã cưỡng chế đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện, cho dù lần này cô có không muốn hắn cũng không đồng ý..
Lỡ như Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì, cũng có bác sĩ ở đó, còn để cô ở nhà, với tình hình hiện tại của Thẩm Quân Dao thật sự là quá nguy hiểm rồi.
Thẩm Quân Dao ban đầu đã phản đối rất quyết liệt, nhưng cô vẫn đấu không lại Trác Du Hiên, đành phải chấp nhận nằm ở bệnh viện để điều trị bệnh.
Trác Du Hiên đi mua cháo về, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Dao trắng bệch ra, hai cánh môi nhợt nhạt không còn là màu đỏ hồng như trước đây nữa, chứng kiến cảnh này, trái tim của Trác Du Hiên đau đớn quặn thắt.
Thế nhưng, hắn vẫn phải cười thật tươi, làm như là không có chuyện gì xảy ra.
“Quân Dao, anh mua cho em ít cháo bào ngư với ít hoa quả này, em dậy ăn đi cho nóng rồi ngủ tiếp”
Nghe Trác Du Hiên nói như vậy, Thẩm Quân Dao bật cười nhìn hắn, từng âm thanh ngập ngừng đứt quãng khó khăn vang lên từ miệng của người con gái.
“Anh không cần phải hao tâm tổn sức đến như vậy làm gì cả.Tôi là người sắp chết rồi, ăn để làm gì.Sớm muộn gì cũng chết, cho nên anh đưa tôi về nhà đi.Chết ở nhà còn hơn là chết ở trong bệnh viện như thế này”
Ngày ngày nhìn nụ cười giả tạo kia của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao thường xuyên tự hỏi rằng, người đàn ông này đóng kịch mãi như vậy không mệt mỏi sao? Bệnh của cô ra sao đương nhiên Thẩm Quân Dao là người rõ nhất, Trác Du Hiên cần gì phải che giấu làm gì cho mệt.
Nghe Thẩm Quân Dao nói vậy, Trác Du Hiên giật mình, hản ngay lập tức phủ nhận điều đó.
“Em đừng nói linh tinh, em đâu có làm sao.Em chỉ bị ốm vặt thôi mà, vài ngày nữa là có thể khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà.Em sao lại đi tin đám người ngoài kia chứ, bọn họ chẳng qua là đang lừa em mà thôi”