Trác Du Hiên sau khi rời khỏi nơi mà Thẩm Quân Dao đang bị nhốt kia, mặt mày hắn vẫn lạnh lẽo như băng.
Hắn ta đang định đi lên nhà thì tiếng chuông điện thoại trong túi của hắn vang lên.
Trác Du Hiên lấy điện thoại từ trong túi của hẳn ra ấn nút nghe, giọng nói vẫn lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
"Alo, gọi tôi có chuyện gì?"
"Chào Trác tổng, ngài vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Hướng Nghiệp Minh đây."
Khoé môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, làm sao hẳn ta không nhớ tên này là ai cơ chứ.
Đây chẳng phải là Hướng Nghiệp Minh, đối thủ một mất một còn với Trác Du Hiên hẳn ở trên thương trường hay sao? Trác Du Hiên chỉ hừ lạnh một người.
"Gọi tôi có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia rộ lên tiếng cười vô cùng vui vẻ.
"À, chẳng qua là cuối tuần, công ty tôi có tổ chức một buổi tiệc lớn, tôi chính là muốn mời Trác tổng đây đến chung vui ấy mà"
"Được thôi! Hôm đấy tôi sẽ có mặt đúng giờ!"
Trác Du Hiên lập tức cúp máy, trên môi hẳn vẫn giương lên một nụ cười khinh bỉ cùng hưng phấn.
Hắn cũng muốn xem xem, lần này Hướng Nghiệp Minh là muốn giở thủ đoạn gì để đấu với Trác Du Hiên hẳn đây.
Bên kia, một người đàn ông gương mặt đã bị bóng tối che khuất nhưng trên môi hắn ta vẫn không giấu nổi một nụ cười vô cùng hài lòng.
Hản cười lớn nhìn người phụ nữ đang đứng ở trước mặt hẳn.
"Cuối cùng cá cũng đã cản câu rồi, kế hoạch chuẩn bị được tiến hành thôi"
Người phụ nữ kia chỉ dạ một tiếng rồi ngay lập tức lui ra ngoài.
Người đàn ông kia vẫn không giấu nổi nụ cười kia, để lộ ra một nửa khuôn mặt vô cùng quyến rũ.
Trác Du Hiên, để xem lần này mày thẳng nổi tao hay không? Tao không tin lần này mày không thân bại danh liệt.
Chẳng mấy chốc, cuối tuần cũng đã đến.
Sau khi Trác Du Hiên dày vò Thẩm Quân Dao một hồi lâu cho tới khi hắn ta thoả mãn mới chịu buông tha cho người con gái ấy.
Hắn ăn mặc lịch sự, phải nói là vô cùng sang trọng mới đúng, sau đó bỏ đi mà chẳng thèm đoái hoài gì đến người con gái đáng thương đang đau đớn ở kia.
Hơn nữa, hẳn cũng tiện tay nhét vào miệng của Thẩm Quân Dao một viên thuốc màu trắng đẳng ngắt như thường lệ, mỗi khi xảy ra quan hệ xong, Trác Du Hiên đều ép Thẩm Quân Dao uống thứ thuốc này.
Đó là thuốc tránh thai! Thẩm Quân Dao cũng biết đó là thuốc tránh thai! Nhưng cô cũng phải cản răng nuốt viên thuốc đẳng ngòm kia xuống cho dù cô không muốn một chút nào.
Trác Du Hiên trên người toả ra khí thế lạnh lẽo vô cùng đáng Sợ, gương mặt hắn lạnh như băng đi thẳng một mạch đến nơi xe của hản đang đậu ở đó.
Trác Du Hiên nhanh chóng lái xe đến khách sạn, nơi mà Hướng Nghiệp Minh, kẻ luôn luôn bại trận trước hẳn mời hắn đến tham dự bữa tiệc xa hoa kia! Trác Du Hiên cũng đang muốn xem xem, tên Hướng Nghiệp Minh này là muốn dở trò gì với hắn! Một lát sau, chiếc xe của Trác Du Hiên dừng lại ngay trước cổng khách sạn của công ty HB, hay cũng chính là công ty của Hướng Nghiệp Minh tạm thời đang lãnh đạo.
Ánh đèn chói loá của nơi này sáng rực lên như trở thành trung tâm của thành phố Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy này đang bị màn đêm bao phủ.
Dòng người cứ lũ lượt tiến vào chiếc cống được bài trí vô cùng lộng lẫy kia.
Và có vẻ an ninh ở đây dường như rất nghiêm ngặt.
Xem ra lần này bỏ không ít công sức vào bữa tiệc này rồi, hắn ta còn cho bao nhiêu là cảnh sát đi kiểm tra khắp mọi nơi quanh khu vực này như vậy mà.
Trác Du Hiên cũng nhanh chóng đi vào, nhưng hình như hẳn được đặc cách, không cần giấy mời khi vào nơi này.
Cũng phải thôi, Trác Du Hiên hiện giờ là kẻ mạnh nhất trên thương trường lúc này mà, làm sao đám người kia không kiêng nể hắn cho được chứ? Thấy Trác Du Hiên đến nơi, Hướng Nghiệp Minh tỏ vẻ thân thiết chạy lại ôm hắn một cái, trên môi người đàn ông kia không giấu nổi sự hài lòng cùng với vui mừng khi nhìn thấy Trác Du Hiên đến đây.
"Trác tổng, mừng ngài đến đây? Tôi còn tưởng ngài không đến nữa cơ chứ"
Trác Du Hiên cũng cười khẩy đáp lại Hướng Nghiệp Minh, hắn cũng theo lễ đáp trả cái ôm kia của người đàn ông cũng chính là đối thủ mạnh nhất của hắn.
"Hướng tổng đã đích thân mời tôi, làm sao Trác Du Hiên tôi lại có thể không đến dự cơ chứ? Như thế chẳng khác gì đang vả vào mặt của Hướng tổng đây có phải hay không?"
Lời nói của Trác Du Hiên có phần châm chọc, nhưng nụ cười trên gương mặt của Hướng Nghiệp Minh lại không hề vụt tắt, chẳng những thế nụ cười ấy lại càng đậm hơn trước nữa.
"Trác tổng cứ nói thế.
Ngài không đến tuy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi nhưng Hướng Nghiệp Minh tôi cảm thấy vô cùng vui khi một người cao cao tại thượng như Trác tổng đây vẫn có thể hạ mình đến dự bữa tiệc cỏn con này của công ty tôi.
Tôi thật lấy làm vinh hạnh đó."
Hai người buông nhau ra, ai nấy đều cười cười nhìn nhau, không một ai là tỏ ra yếu thế trước đổi phương cả.
Lời nói của bọn họ tuy rất bình thường nhưng ai đã đứng ở trên thương trường nhiều năm thì đều có thể nhận ra trong lời nói của hai người đàn ông mang đậm mùi thuốc súng, không ai chịu ai.
Trác Du Hiên và Hướng Nghiệp Minh chính là đang cạnh tranh ở bên trong, chỉ là bọn họ không thể hiện ra ngoài, làm như là bạn thân thiết mà thôi.
Một lúc sau, Hướng Nghiệp Minh cũng bận bịu đi tiếp khách khứa, còn Trác Du Hiên thì đi chào hỏi những người có danh tiếng cùng với vị thế lớn trên thương trường đang có mặt tại nơi này.
Tất cả bọn họ đều quy tụ tại nơi này.
Xem ra Hướng Nghiệp Minh lần này là đang công khai đổi chọi trực tiếp với Trác Du Hiên hẳn rồi.
Nhưng để xem, Hướng Nghiệp Minh có thể làm ra trò gì đây.
Dù sao cũng chỉ là một kẻ bại trận mà thôi, trước đây cũng thế, và sau này kết quả cũng sẽ như vậy.
Hướng Nghiệp Minh cũng giống như Trác Du Hiên, một trong những doanh nhân trẻ tuổi và vô cùng thành đạt, đứng đầu của Trung Quốc hiện nay.
Tuổi trẻ tài cao, nhưng Hướng Nghiệp Minh lại luôn luôn là kẻ bại trận ở dưới tay của Trác Du Hiên hắn.
Bao nhiêu năm nay, hai người bọn họ vẫn đối chọi cực kỳ gay gắt, và kết quả luôn là Trác Du Hiên giành được chiến thắng.
Hướng Nghiệp Minh cũng không cam tâm, hắn không tin hẳn không thắng nổi Trác Du Hiên.
Nhất định sẽ có ngày Hướng Nghiệp Minh hản sẽ khiến cho Trác Du Hiên thân bại danh liệt.
Trác Du Hiên đi chào hỏi rất nhiều khách khứa tại nơi này, đó đều là những nhân vật có tiếng trên thương trường hoặc là quan chức chính phủ.
Mặc dù hiện giờ rất thành công, nhưng Trác Du Hiên vẫn cần phải thiết lập thêm quan hệ với những người kia.
Đến chỗ của Quách Văn Dương, đó là một vị nghị sĩ đã về hưu nhưng vẫn rất có tiếng nói.
Nếu Trác Du Hiên hẳn kết giao được với cố nghị sĩ họ Quách này, Trác Du Hiên từ nay sẽ là kẻ bất khả chiến bại ở trên thương trường rồi.
Nói chuyện với Quách Văn Dương một hồi, có một cô gái trẻ chạy đến ôm lấy tay của người họ Quách kia, Quách Văn Dương thây thế cũng cười nói với người đó, sau đó quay sang, đưa tay giới thiệu cô gái kia cho Trác Du Hiên.
"Giới thiệu với Trác tổng, đây là con gái tôi, Quách Tịnh Kỳ"