Mục lục
Gả Vào Hào Môn - Trác Du Hiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trác Du Hiên, con gái tôi tỉnh rồi sao?"

Cả Trác Du Hiên lần Thẩm Quân Dao đều giật mình bởi tiếng hét của Thẩm phu nhân kia.

Bốn mắt nhìn về phía bà ta một cách kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã thu về bộ dạng như ban đầu.

Trịnh Liên có lẽ đã nhận được tin của Trác Dương Phong, sau khi thông báo con gái của bà ta đã tỉnh thì Thẩm phu nhân đã ngay lập tức xông đến đây.

Lời nói vừa mới dứt, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy con gái của mình đang ngồi ở trên giường, hai mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Trịnh Liên lúc này vô cùng vui mừng, con gái của bà ta sau bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã tỉnh lại rôi.

Quả nhiên ông trời đã không phụ lòng người, con gái của bà ta đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, nhất định sau này sẽ có được hạnh phúc.

Vội vàng lao đến, Thẩm phu nhân gượng cười nhìn con gái của mình, lúc này bà ta luống cuống không biết mình phải nói gì cả.

Có lẽ Trịnh Liên cũng đã biết được việc Thẩm Quân Dao đã hồi phục rồi, căn bệnh tâm thần phân liệt kia của con gái bà ta cũng đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng cũng chính vì như thế mới khiến bà ta lo lắng.

"Quân Dao, là mẹ đây! Con có nhận ra mẹ không? Nghe nói con đã tỉnh, cho nên mẹ mới tới đây thăm con! Con bây giờ có ổn không Dao Dao?"

Trịnh Liên đang rất sợ đứa con gái này của bà ta không muốn nhận mình hoặc không nhận ra mình là ai.

Nhớ lại, đồng nghĩa là những tội lỗi của bà ta gây ra cho con gái của mình đầu hoàn toàn in đậm trong ký ức của Thấm Quân Dao.

Lỡ như con bé không muốn nhận ra bà ta thì sao đây? Hồi hộp, lo lắng, sợ hãi tất cả đều ở trong lòng của Trịnh Liên.

Tay chân bà ta luống cuống không thể đứng yên, miệng liên tục mấp máy nhưng lại không biết phải nói gì cả.

Hồi hộp chờ đợi câu trả lời đứa con gái của mình, Trịnh Liên không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa.



1631332620160.png

"Thẩm phu nhân, hình như chúng ta không thân thiết đến như vậy đâu.
Tôi không phải con gái bà, cho nên bà không cần phải mẹ mẹ con con với tôi làm gì đâu.
Trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Với lại, mẹ của Thẩm Quân Dao tôi là Trầm Khanh An, không phải bà, cho nên mong bà hãy cẩn thận một chút"
Không sai! Trong lòng của Thẩm Quân Dao luôn nhận định rằng, mẹ ruột của cô chính là người mà năm xưa bị Trịnh Liên hại, Trâm Khanh An chứ không phải là Thẩm phu nhân cao quý như bà ta.
Hơn nữa, cô còn chưa quên những gì bà ta đã làm với cô, với mẹ của cô đâu.
Giờ bà ta ở đây tỏ ra thân thiết như vậy, chắc chắn là có ý định gì đó.
Thẩm phu nhân ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bà ta vừa nghe thấy gì vậy? Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta nay lại không muốn nhận người mẹ ruột này, chẳng lẽ đứa trẻ ấy lại hận bà ta đến như vậy sao? Trong lòng của Thẩm Quân Dao, hóa ra Trịnh Liên chỉ là một người phụ nữ tâm cơ, độc địa, không biết quan tâm người khác như vậy..
Trịnh Liên vội vã nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, những ngón tay của bà ta run run, miệng vội vàng giải thích.
"Con à, mẹ là mẹ của con mà, con đừng như vậy có được không? Mẹ biết mẹ đã làm rất nhiều điều có lỗi với con, nhưng mẹ biết sai rồi.
Xin con, xin con hãy cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp những sai lầm.
Mẹ câu xin con đó."


1631332631295.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK