Mục lục
Gả Vào Hào Môn - Trác Du Hiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quân Dao, em tỉnh rồi sao?"

Trác Du Hiên ngay lập tức lao đến, hắn tóm lấy cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao, nhìn người con gái đã ngủ say bao nhiêu lâu nay cũng đã tỉnh lại rồi, trên gương mặt của Trác Du Hiên không dấu nổi được niềm vui.

Hắn mừng rỡ đến luống cuống tay chân, người đàn ông chạy đi chạy lại ở tại chỗ, vừa vui mừng vừa lắp bắp hỏi.

"Em cảm thấy sao rồi? Hay là em có không khỏe ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé!"

Thẩm Quân Dao bất chợt tỉnh lại vào đúng thời điểm mà Trác Du Hiên không ngờ đến nhất.

Thật không ngờ cô lại tỉnh lại sớm đến như thế.

Trác Du Hiên thật sự vui mừng, chẳng lẽ cô đã nghe được những lời nói lúc nãy của hẳn, nên cô mới tỉnh lại, mới nhìn thấy hản có đúng hay không? Tỉnh lại là tốt rồi! Thật may mắn vì Thẩm Quân Dao đã tỉnh lại! Trác Du Hiên nhanh chóng hôn lên cánh tay của người con gái, hắn lẩm bẩm hỏi cô, những câu hỏi dồn dập được người đàn ông đặt ra.

"Quân Dao, em nhìn anh đi! Em có nhận ra anh hay không? Anh là Du Hiên, là Hiên ca ca của em đây.

Vừa nói, Trác Du Hiên vừa chỉ tay vào mặt của mình.

Thẩm Quân Dao không biết có nhận ra hắn hay không nữa.

Dù sao người con gái ấy cũng vừa mới tỉnh lại sau một khoảng thời gian hôn mê dài, hơn nữa cô lại còn bị chấn thương ở đầu nữa, Trác Du Hiên sợ cô sẽ không nhận ra hắn là ai nữa.

Những câu hỏi cứ liên tục phát ra, không cho người con gái nằm ở trên giường bệnh kia có cơ hội lên tiếng.

Thẩm Quân Dao quay sang nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông này.

Cô nhướn mày từ từ quan sát, đầu bỗng nhiên trở nên đau nhức.

Khuôn mặt không một giọt máu của người con gái ấy bất giác nhăn lại vì đau đớn, Trác Du Hiên thấy thế vô cùng lo lắng, hắn chạm tay lên vai của cô.

"Quân Dao, em sao thế? Em có sao không, hay là không khỏe ở chỗ nào à? Để anh gọi bác sĩ đến đây nha?"

Nhìn cánh tay của Trác Du Hiên đang đặt lên người của mình, Thẩm Quân Dao đột nhiên phản ứng rất kịch liệt, đầu cũng đã giảm bớt cơn đau.



1631332548492.png

"Quân Dao, em khỏi bệnh rồi hay sao?"
"Tôi đây có khỏi bệnh hay không không cần Trác thiếu gia đây phải quan tâm đến.
Tôi sống chết như thế nào hình như cũng không phải chuyện mà anh nên xen vào"
Trác Du Hiên đau nhói, mạch máu trong người như hoàn toàn ngừng trệ nhìn người con gái vừa mới nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn kia.
Thật không ngờ vừa mới tỉnh lại, Thẩm Quân Dao lại muốn tránh xa hẳn như thể.
Hai từ "Trác thiếu"
ngang nhiên thốt ra từ miệng cô sao lại trở nên xa lạ đến thế? Trước đây, cô hay gọi hắn là Du Hiên, cùng lắm là Trác Du Hiên chứ không hề xa cách như lúc này đây! Người con gái này đã nhớ lại hết rồi hay sao? "Em....!"
Trác Du Hiên còn đang ngập ngừng nói không ra tiếng thì Trác Dương Phong ngoài kia đã xông vào đây.
Vốn dĩ anh đã định rời đi rồi, nhưng trong phòng lại nghe thấy tiếng người nói chuyện nên anh đã chạy vào đây, thật không ngờ lại chứng kiển cảnh chị dâu của mình đã tỉnh lại rồi.
Chị dâu anh như vậy mà có thể tỉnh lại! Vui mừng quá, Trác Dương Phong nhanh chóng thúc giục anh trai của mình.
"Anh, anh còn đứng ở đó làm gì nữa, còn không mau gọi bác sĩ đến xem cho chị ấy đi.
Người chị ấy còn yếu, chắc bây giờ không thể đi bệnh viện được đâu"
Trác Du Hiên ậm ờ chậm chạp phản ứng lại, hẳn còn chưa hết sốc vì những gì Thẩm Quân Dao nói với hắn.


1631332557930.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK