"Mấy người dạy tôi cách nấu mấy món đi!"
Trác Du Hiên không ngần ngại hỏi đám giúp việc kia mấy câu nói đó.
Mặt bọn họ ai cũng ngẩn người ra vì thiếu gia của bọn họ đích thân xuống bếp ư? Trác Du Hiên chẳng phải là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, người người nể phục, hơn nữa hẳn không bao giờ động tay động chân vào bếp núc hay sao? Hôm nay tự nhiên lại lạ như thể, Trác Du Hiên lại tự mình xuống bếp hay sao? Trác Du Hiên gãi gãi đầu, ừ thì hôm nay hẳn muốn đích thân xuống bếp, đích thân nấu cơm cho Thẩm Quân Dao.
Mấy ngày nay Thẩm Quân Dao hoàn toàn cự tuyệt không chịu ăn uống, hắn cũng bất lực thật sự rồi.
Nhưng Trác Du Hiên cũng không thể bỏ mặc Thẩm Quân Dao bụng đói như thế, hơn thế nữa, trước đây, khi cô vẫn còn là cô gái nhỏ năm xưa, cô từng nói với hắn rằng.
"Ước gì sau này ngày nào em cũng được ăn cơm anh nấu nhỉ?"
Lúc ấy, người con gái tươi cười rạng rỡ nhìn hẳn bày tỏ mong ước của chính mình.
Khi ấy, Thẩm Quân Dao thường xuyên làm cơm cho hắn, cơm cô nấu mang một hương vị rất đặc trưng, cho nên khi giữa hai người còn hiểu lầm, hắn đã cảm thấy thức ăn do chính tay Thẩm Quân Dao làm có một mùi vị quen thuộc như thế.
Hóa ra đó chính là hương vị của tình thương khi xưa Thẩm Quân Dao đã dành cho hắn.
Bây giờ, không biết Trác Du Hiên còn có cơ hội để nếm thử mùi vị thức ăn do cô gái ấy làm ra hay không? Trác Du Hiên không biết nấu ăn, nhưng hắn vẫn muốn thử, hẳn muốn thử một lần, muốn thực hiện mong ước khi xưa của Thẩm Quân Dao.
Từng lời hứa khi xưa của hai người hẳn đều nhớ rõ, và hắn đều muốn thực hiện toàn bộ.
Thấy đám người giúp việc kia ngẩn ra như thế, Trác Du Hiên hơi nhíu mày lại hỏi.
"Không được hay sao?” "Không phải là không được!"
Một người phụ nữ hơi giật mình trước câu hỏi kia của Trác Du Hiên, nhưng cô ta đã mau chóng phản ứng trở lại.
Kế tiếp, một câu hỏi rụt rè vang lên từ chính miệng của người phụ nữ ấy.
"Nhưng thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu, tại sao hôm nay cậu lại muốn đích thân xuống bếp hay không? Việc này là việc thường ngày của chúng tôi mà."
Người phụ nữ kia khép nép đặt câu hỏi ấy.
Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng chẳng ai là không biết Trác Du Hiên là người rất dễ nổi giận, một khi hắn đã nổi giận thì hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
Cho nên khi nữ giúp việc ấy vừa dứt lời, toàn bộ đám người kia nín thở, có người chỉ dám thở rất nhẹ, không một ai dám thở mạnh cả.
Trác Du Hiên gượng cười, hắn đưa tay gãi đầu, hắn hơi khó xử nhìn mấy người giúp việc kia.
"À thì tôi muốn tự tay nấu đồ ăn cho Quân Dao, cô ấy từng nói muốn ăn đồ ăn tôi nấu ấy mà"
Trác Du Hiên nói rất nhẹ nhàng, hăn không hề nổi giận hay tỏ ra khó chịu.
Từ ngày phát hiện ra sự thật tàn khốc kia, dường như tính tình của Trác Du Hiên hoàn toàn thay đổi hẳn.
Không còn là người đàn ông hay nổi giận đùng đùng, hô mưa gọi gió ở trên thương trường nữa.
Thay vào đó chính là một Trác Du Hiên như hiện tại, rất ít khi nổi giận.
Với mọi người, hản cũng dần trở nên ôn hòa hơn, không còn có bản tính gia trưởng như trước đây nữa.
Trác Du Hiên đang cố gắng thay đổi bản thân của mình, hắn muốn để Thẩm Quân Dao thấy hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là con ác quỷ như trước đây nữa.
Nhưng liệu niềm tin đã mất rồi liệu còn có thể lấy lại được hay không? Đám người giúp việc kia cũng không khỏi kinh ngạc vì con người bây giờ của Trác Du Hiên.
Ai ai cũng nói, Trác Du Hiên là một con người lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng sao bọn họ lại không thấy như vậy nhỉ? Rõ ràng đây là một người đàn ông rất ấm áp không phải sao? Đã thế còn vì vợ của mình mà đích thân xuống bếp không quản khó khăn.
Xem ra thiếu gia của bọn họ rất yêu vị thiếu phu nhân kia rồi.
Nếu không làm sao thiếu gia lại chấp nhận hy sinh nhiều thứ đến như thế? Vậy mà người đời ngoài kia toàn ăn nói lung tung không à! Đám người giúp việc kia thật sự rất cảm động vì tình yêu mà Trác Du Hiên dành cho vợ của mình, bọn họ nói hắn hãy chăm sóc cho thiếu phu nhân đi, còn việc này cứ để cho họ làm là được rồi, nhưng hắn nhất quyết không chịu, cứ phải đích thân xuống bếp mới được.
Không còn cách nào khác, đám người giúp việc kia đành phải hỗ trợ cậu chủ của mình nấu bữa cơm này.
Từ phòng bếp bắt đầu truyền ra những âm thanh vô cùng náo nhiệt.
"Thiếu gia, cậu làm như vậy không đúng đâu, cá phải rửa sạch thì mới được cho vào trong nồi” Một lúc sau, lại có tiếng than vấn truyên đến từ phòng bếp.
"Cậu chủ của tôi ơi, rau cậu chưa rửa đã định cho vào canh rồi, như thế thì vừa làm hỏng nồi canh vả lại hại sức khỏe lắm cậu ạ."
Đi cùng với những lời than vẫn kia, chính là những âm thanh loảng xoảng của xoong nồi, bát đĩa, rồi dao kéo, tạo nên những âm thanh chói tai.
Trác Du Hiên làm được nửa buổi, hắn cũng đã thấm mệt rồi, nhưng người đàn ông này lại chẳng hề bỏ cuộc.
Hắn chăm chú làm theo những lời chỉ dẫn của bọn họ, không hề tỏ ra tức giận hay bực dọc, mà Trác Du Hiên vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, vì muốn nhìn Thẩm Quân Dao cười.
"Thiếu gia, cá cậu hãy đem đi rửa, sau đó dùng dao rạch một đường ở bụng của nó, rồi làm sạch bụng cá, như thế mới bỏ được vào trong nồi” Nấu ăn sao mệt như thế cơ chứ? Ai ai cũng nói nấu ăn là đơn giản, nhưng Trác Du Hiên chẳng hề thấy nó đơn giản ở chỗ nào cả? Thậm chí là còn khó hơn việc thu thập giá gia tăng hay giảm đi của cổ phiếu ấy.
Vậy mà trước đây Thẩm Quân Dao luôn phải làm những việc như thế này, cả ngày cô cứ cắm mặt ở trong bếp núc, rồi việc nhà.
Giờ Trác Du Hiên cuối cùng cũng hiểu được sự vất vả cực nhọc của Thẩm Quân Dao phải chịu trước đây rồi.
Giờ đây, Trác Du Hiên thật muốn ngày nào cũng nấu cơm cho cô, ngày nào cũng muốn cho cô vui vẻ chứ không phải là lúc nào cũng cảm mặt vào trong bếp như trước đây nữa.
Thẩm Quân Dao ở ngoài, cô ngồi trên ghế sô pha, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía màn hình ti vi đang chiếu những hình ảnh rất bắt mắt kia.
Trông Thẩm Quân Dao như đang xem tỉ vi, nhưng không ai biết được tâm trí cô hiện nay đang ở nơi nào rồi ấy.
Những tiếng phát ra từ trong bếp, Thẩm Quân Dao nghe thấy, cô cũng biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cô không muốn để tâm đến.
Một phần vì tâm lý không ổn định, vả lại những tổn thương Trác Du Hiên đã gây ra cho cô thật sự quá nhiều, không có cách nào tha thứ được.
Nếu như trước đây, Trác Du Hiên đối tốt với cô như thế, hoặc chỉ là một phần so với hiện tại cũng được, Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, hắn tổn thương cô xong, rồi lại tốt với cô như thế, Thẩm Quân Dao thật sự không dám mở lòng.
Sau một hồi đánh vật với nguyên liệu và dụng cụ ở trong bếp, cuối cùng Trác Du Hiên cũng hoàn thành bữa cơm đầu tiên do chính tay hắn nấu.
Người giúp việc thay hắn bày đồ ăn lên bàn, còn Trác Du Hiên thì ra ngoài đưa Thẩm Quân Dao vào bên trong.
Trác Du Hiên hớt hải, trán đổ đầy mồ hôi chạy ra ngoài gọi Thẩm Quân Dao.
Nhìn người con gái ấy lặng lẽ ngồi đó, bỗng dưng hẳn cảm thấy trong lòng thật yên bình.
Từ từ tiến lại gần, hản ngồi xuống từ từ chạm vào người của Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, đến giờ ăn cơm rồi, vào ăn cơm thôi em"
Cánh tay đặt trên vai của Thẩm Quân Dao băng kín băng keo trên mười ngón tay.
Đó chính là những vết thương trong khi nấu ăn, Trác Du Hiên trong lúc thái thức ăn đã vô tình làm mình bị thương.
Thẩm Quân Dao hơi liếc nhìn Trác Du Hiên, chẳng những cô không hề cảm thấy cảm động hay động tâm gì cả, khuôn mặt vẫn như mọi khi, không đem theo một chút cảm xúc gì cả.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng đỡ cô dậy, từng động tác của hẳn vô cùng ân cần.
"Em còn yếu, để anh đưa em vào trong nhé!"