"Có ai không? Cứu tôi với!"
"Cứu con tôi với!"
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cô đứng chôn chân tại chỗ, chân tay như bị đông cứng lại không thể cử động.Cô cứ mở to mắt nhìn cả người của Thẩm Sơ Vũ ngã dưới sàn nhà kia, cô rất muốn đến đó xem cô ta bị làm sao.Và người phụ nữ này muốn làm gì đây? Cô ta tự mình ngã xuống cầu thang như thế, chắc chắn là có ý đồ gì đó.Hơn nữa còn uống thuốc phá thai nữa, chẳng phải chị ta đang mang thai hay sao?
Thẩm Quân Dao vẫn còn hãi hùng thì Thẩm phu nhân, mẹ của Thẩm Sơ Vũ đã từ đâu chạy ra lao đến nơi mà con gái bà ta đang nằm ở đó.
Bà ta nâng người của Thẩm Sơ Vũ lên luôn miệng hỏi han."Con ơi, con làm sao thể này!"
"Có ai không, mau gọi xe cấp cứu, con tôi bị ngã cầu thang rồi"
Đúng lúc ấy, Trác Du Hiên đi làm trỏ về thì nhìn thấy cả người của Thẩm Sơ Vũ đang nằm trên một vũng máu, sắc mặt trắng bệch.
Tay của cô ta nằm chặt lấy tay của mẹ mình, liên tục thở đốc.Dường như cơn đau đang không ngừng hành hạ cô ta.Dưới thân, máu chảy ra càng nhiêu hơn.
Trác Du Hiên không kịp suy nghĩ, hắn lao đến đỡ lấy cả người của Thẩm Sơ Vũ, sắc mặt trắng bệch nhìn dòng máu đỏ kia, vô cùng hoảng sợ quay sang hỏi Thẩm phu nhân.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao Sơ Vũ lại thành ra như vậy?"
Những câu hỏi dồn dập ập đến khiến Thẩm phu nhân không kịp trả lời.Cánh tay của Thẩm Sơ Vũ đột nhiên vô lực tóm lấy cánh tay áo của Trác Du Hiên, miệng liên tục nói.
"Du Hiên, cứu con, nhất định phải cứu con!"
Trác Du Hiên ôm lấy cả người của Thẩm Sơ Vũ, liên tục trấn an cô ta."Không sao đâu, anh sẽ không để cho mẹ con em xảy ra chuyện gì cả."
Hắn ta đang định bế Thẩm Sơ Vũ lên, đưa cô ta đi bệnh viện thì Thấm phu nhân lên tiếng, ánh mắt bà ta như muốn giết người nhìn Thẩm Quân Dao đang đứng chôn chân tại chỗ ở trên phía cầu thang đang không ngừng run lên vì sợ hãi cái cảnh tượng ở trước mặt mình kia.
"Là nó.Chính là nó đã hại Sơ Vũ, Du Hiên, chính mắt bác nhìn thấy, nó ép Sơ Vũ uống thuốc phá thai.Sơ Vũ không chịu, nó ép con bé uống cho bằng được, rồi muốn hại chết con bé nên đã đẩy Sơ Vũ từ cầu thang xuống"
Cánh tay của Trịnh Liên chỉ thắng về khuôn mặt đang trắng bệch ra kia của Thẩm Quân Dao, giọng bà ta có vẻ rất chắc chắn, khẳng định là Thẩm Quân Dao là người đã gây nên chuyện này.
Chẳng phải Thẩm phu nhân không hề có mặt ở đây hay sao, tại sao lại rõ ràng mọi chuyện đến như thế, lại còn đổi trắng thay đen, một mực chỉ tội của Thẩm Quân Dao? Trác Du Hiên ánh mắt đã hẳn lên những tia máu nhìn về phía Thẩm Quân Dao trên cầu thang còn đang run lẩy bẩy kia, gần ra từng chữ mà hỏi."Cô nói đi, chuyện này là sao?"
Thẩm Quân Dao mấp máy môi, cô sợ hãi muốn lên tiếng giải thích nhưng đột nhiên Thẩm phu nhân đã chen vào, không cho cô cơ hội thanh minh cho bản thân của mình.
"Mấy hôm trước, bác nghe nó và Sơ Vũ nói chuyện với nhau.Nó cậy mình vẫn còn là vợ của cháu, đã dùng thân phận để uy hiếp Sơ Vũ, ép con bé phải rời đi.Sơ Vũ nó yêu cháu nên không chịu thế nên nó mới dùng cách này để hại con bé.Nó giống hệt như mẹ nó vậy, tham tiền đến mức muốn hại chết một mạng người như vậy."
"Không phải, không phải là như thế! Là chị ta tự mình ngã xuống, không phải do tôi làm!"
Cả người của Thẩm Quân Dao mềm nhũn ngã xuống, chân tay run rẩy không thể cử động, miệng lắp bắp giải thích.Cô thật không ngờ người mà cô gọi một tiếng mẹ bao nhiêu lâu nay lại có thể đổi trắng thay đen dựng lên mợi chuyện như vậy đấy.Bọn họ sao lại tàn nhẫn với cô đến vậy?
Chưa kịp để Trác Du Hiên lên tiếng, Trịnh Liên đã ngay lập tức nạt lại Thẩm Quân Dao.Bà ta tức giận nhưng những lời mà bà ta nói dường như đang cố tình khiêu khích Trác Du Hiên ở bên cạnh mình vậy."Mày nói con †ao tự mình ngã xuống, nhưng mày đừng quên con bé đang mang thai đấy.Có người mẹ nào lại lỡ giết con của mình hay không?"
Thẩm Quân Dao nhất thời cứng họng, cô chẳng biết phải nói gì nữa.Đúng là một người mẹ không thể nào nhẫn tâm ra tay giết chết con mình, nhưng Thẩm Sơ Vũ thì khác.Rõ ràng là người phụ nữ đó tự mình ngã xuống, tại sao lại đổ mọi tội lỗi lên đầu của Thẩm Quân Dao cô chứ?
Cô muốn nói gì đó, nhưng Trác Du Hiên đã lập tức quát lên, ánh mắt căm hận của hẳn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Quân Dao đang sợ hãi ở phía kia vậy."Thẩm Quân Dao, hay cho cái loại phụ nữ ra tay tàn độc như cô, xem như cô giỏi.Tôi cho cô biết, lần này mẹ con Sơ Vũ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống dễ dàng như vậy"
"Không phải.......Thẩm Quân Dao còn chưa nói hết câu, cô muốn nói không phải là do cô làm, thế nhưng Trác Du Hiên đã xoay người bế Thẩm Sơ Vũ đi bệnh viện, còn chẳng thèm để ý đến những lời giải thích ấy của Thẩm Quân Dao.Trước khi đi, hắn ta còn dặn dò mấy tên vệ sĩ."Mấy người canh chừng cô ta cho cẩn thận, nhốt cô ta lại cho tôi.Khi nào tôi vẽ nhất định sẽ xử lý cô ta"
Trịnh Liên còn căm hận nhìn về phía của Thẩm Quân Dao."Nếu con tao mà xảy ra chuyện gì thì nhất định tao sẽ giết chết mày”
Nhìn mấy người đó bỏ đi, không ai nghe lấy một lời giải thích của Thẩm Quân Dac bỏ lại cô một mình cô độc ở đỏ.Đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng của Thẩm Quân Dao nhìn theo những người kia, trong lòng không khỏi xót xa.Thẩm Quân Dao bị mấy tên vệ sĩ kia nhốt vào nhà kho, bọn họ lại nhốt cô vào cái nơi tối tăm không có chút ánh sáng nào.Một mình Thẩm Quân Dao sợ hãi ở bên trong ngục tối, lúc ấy cô mới tỉnh táo, nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Sơ Vũ cùng với mẹ mình đã bày ra chuyện này để hãm hại cô, hóa ra kế hoạch này đã được lên ngay từ đầu, cho nên Thẩm phu nhân mới hiểu rõ mọi chuyện như thể trong khi bà ta không hề có mặt ở đó.
Thẩm Sơ Vũ kêu cô đi mua thuốc, chính là loại thuốc phá thai ấy, rồi một mực đổ toàn bộ mọi tội lỗi lên đầu của Thẩm Quân Dao như thế.
Kế hoạch này được hai người kia thực hiện mà không một chút sơ hở nào, khiến cô rơi vào cái bây ấy lúc nào không hay biết.Điều làm cô sốc nhất chính là, chỉ vì để loại bỏ Thẩm Quân Dao, Thẩm Sơ Vũ đã không tiếc hy sinh đứa con của mình.Cô ta là một người mẹ, nhưng lại có thể chính tay giết chết con mình như vậy.Đúng là một con người vô cùng nhẫn tâm!