• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm một lúc, Kỳ Chính Hàn buông cô ra, nói: “Ăn cơm thôi, ăn xong dẫn em ra ngoài chơi.”

Tô Kiến Thanh chỉnh lại quần áo, xoay người bưng nồi múc thức ăn, còn anh thì đi lấy bát đũa sạch.

Chiếc bàn vuông nhỏ, hai người ngồi vừa khít, thêm một người nữa cũng thấy chật.

Tô Kiến Thanh cầm một lon nước ngọt, vừa mở nắp thì ga bắn ra, ướt cả đầu ngón tay. Cô hơi khó chịu, khẽ nhíu mày.

Kỳ Chính Hàn ngồi đối diện, ánh mắt mang theo ý cười, như đang quan sát phản ứng của cô một cách thích thú.

Cô nói: “Đừng ngồi đó nhìn, đưa em khăn giấy đi.”

Anh ngoan ngoãn đảo mắt tìm kiếm.

Tô Kiến Thanh: “Ngay sau lưng anh kìa.”

Khăn giấy nhanh chóng được đặt vào tay cô. Tô Kiến Thanh lau qua tay và mặt bàn, vừa xong liền nghe thấy Kỳ Chính Hàn nói: “Anh cũng muốn uống.”

Anh chỉ vào lon nước ngọt của cô.

Tô Kiến Thanh điềm nhiên đáp: “Chỉ có một lon thôi, để dành cho em, một con nhỏ bủn xỉn.”

Ai bảo anh vừa chê cô xong? Cô nhất định phải chứng minh mình chính là người bủn xỉn nhất thế giới.

Kỳ Chính Hàn: “Vậy chia cho anh một ngụm nhé?”

Cô nói: “Mơ đi.”

Tô Kiến Thanh nhanh chóng cắm ống hút vào lon, như sợ anh giành mất, rồi ngậm chặt ống hút, hút một hơi thật sảng khoái.

Anh thực sự chịu thua, đưa tay xoa trán, nhìn mà không nhịn được cười.

Đến lúc ăn cơm, Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh định đưa em đi đâu chơi?”

“Em biết đánh gôn không?” Anh hỏi.

Không biết, đến chạm vào cũng chưa, nhưng vì sự sĩ diện nhất thời, Tô Kiến Thanh gật đầu trong bồn chồn.

“Vậy trượt tuyết thì sao?” Anh hỏi tiếp.

Cô lại gật đầu.

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ cười: “Cái gì cũng biết, vậy anh còn dạy em được gì đây?”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Bình thường anh hay đi đâu chơi?”

“Lang thang khắp nơi.” Anh thản nhiên đáp, nghĩ một chút rồi bổ sung. “Những chỗ đó đầy rẫy sự hỗn loạn, làm sao anh có thể đưa em đến đó?”

Cô bỗng dưng nhớ đến Chu Già Nam, đến mức suýt nuốt không trôi miếng cơm trong miệng. Kỳ Chính Hàn nói có lý. Suy nghĩ một lát, Tô Kiến Thanh đề nghị: “Hay mình đi xem kịch nói đi.”

“Kịch nói?” Từ giọng điệu anh phản ứng, cô hiểu ngay trong cuộc sống của anh chưa từng xuất hiện hai chữ này. Nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý một cách thoải mái. “Cũng được.”

Anh ăn nhanh hơn cô, sớm đã buông đũa. Nhìn cô thong thả nhai kỹ nuốt chậm, Kỳ Chính Hàn không nhịn được chọc ghẹo. “Ăn uống cũng thanh tao thế này à?”

Cô nói: “Như vậy sẽ không bị béo.”

“Vậy em ăn nhanh lên, anh cần em mập lên thật nhanh.”

Tô Kiến Thanh hơi khựng lại: “Cảm ơn anh đã gợi ý một phương pháp mới. Từ bây giờ, em sẽ đếm từng hạt cơm để ăn, không để anh thực hiện được âm mưu đâu.” Cô vẫn ngang bướng như thế.

Kỳ Chính Hàn cười xòa, tay cầm hộp thuốc lá, vừa cầm vừa lăn qua lăn lại trên mặt bàn. Anh hỏi cô: “Bây giờ em nặng bao nhiêu?”

“48kg.” [7]

“Lên 52kg đi.”

Tô Kiến Thanh đáp ngay: “Không được, em còn phải quay phim.”

“Không được?” Kỳ Chính Hàn nheo lại đôi mắt. “Anh nói được là được.”

Cô nhìn anh đầy khó hiểu: “Anh đúng là người xấu xa hết chỗ nói.”

Tô Kiến Thanh vốn luôn nói chuyện dịu dàng, nhịp điệu chậm rãi. Lúc này, hai má cô đỏ bừng, vừa giận vừa thẹn, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh. Thấy bộ dạng này của cô thú vị quá mức, Kỳ Chính Hàn không nhịn được, đưa tay nhéo nhẹ bàn tay cô đang đặt trên bàn.

“Kiến Thanh.”

“Dạ.”

Cô thích cách anh gọi tên mình.

Kỳ Chính Hàn hỏi: “Muốn chuyển đến chỗ rộng rãi hơn không?”

Cô lắc đầu.

Anh không hỏi lý do, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Muốn thì cứ nói với anh.”

Tô Kiến Thanh kinh ngạc: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền rảnh rỗi thế?”

“Tiền rảnh rỗi? Trên đời này có đồng tiền nào là rảnh rỗi sao?” Anh cảm thấy buồn cười.

“Hết tặng thứ này lại tặng thứ kia.” Giọng cô nhỏ xíu.

Kỳ Chính Hàn uống một ngụm nước, hời hợt nhấc mí mắt nhìn cô: “Anh có tặng ai khác không?”

Cô thoáng căng thẳng, cảm thấy bản thân không gánh nổi những thứ này. Thứ có thể đè nặng một con người, chưa bao giờ là tình cảm mơ hồ, mà là vật chất, là tiền bạc, là sự chênh lệch không cân xứng.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Cô hiểu điều đó, nhưng không thể nói ra.

Im lặng một lúc, Tô Kiến Thanh đề nghị: “Vậy anh mua đồ ăn cho em đi.”

“Muốn ăn gì?”

“Cherry.”

Thứ cô có thể mua được, nhưng lại chẳng nỡ mua.

Anh không suy nghĩ, đáp ngay: “Được, anh mua cho em.”

Cuối cùng, cô cười rạng rỡ: “Tốt quá rồi!”

Nhìn cô vui vẻ như vậy, Kỳ Chính Hàn cũng không kìm được cười một tiếng.

Bữa ăn kết thúc, Tô Kiến Thanh đặt đũa xuống.

“Ăn no chưa, chồng ơi? Em dọn bàn đấy.” Tự nhiên ý xấu nổi lên, cô muốn trêu anh.

Kỳ Chính Hàn nhẹ nhàng “ừ”, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh chậm rãi nâng lên: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”

Ý cười ngập trong đôi mắt, cô không để ý đến anh, bưng bát đũa bước về phía bếp.

Khi đi ngang qua anh, bất ngờ bị kéo lại, cả người ngã vào lòng ai đó.

Kỳ Chính Hàn để cô ngồi lên đùi mình, đẩy đống bát đĩa trong tay cô trở lại bàn, nắm lấy ngón tay cô, khẽ giọng: “Nói lại lần nữa, nếu không đừng hòng đi.”

Cô tủm tỉm, giọng nhỏ như muỗi kêu, ngượng ngùng nói: “Chồng ơi…”

Anh hài lòng nhếch môi, nhìn sâu vào nửa khuôn mặt cô, giọng điệu lười nhác: “Sau này lúc làm cũng phải gọi thế, nhớ chưa?”

Căn hộ nhỏ với bức tường dán đầy hoa văn, đêm nay ngập tràn những lời tình tứ trần trụi, ánh đèn cam ấm áp bao phủ khoảnh khắc say đắm chân thật này.

Cô không hiểu nổi sở thích kỳ lạ của đàn ông, nổi hết cả da gà, ôm mặt chạy biến.

Họ đi xem một vở kịch đêm, vẫn là một câu chuyện tình yêu. Bình thường, Tô Kiến Thanh luôn chọn ngồi hàng ghế trước, nhưng lần này, cô lại chọn một chỗ ở gần cuối rạp. Xung quanh đều là các cặp đôi tình tứ, Kỳ Chính Hàn nắm tay cô tìm đến chỗ ngồi của mình.

Bọn họ đều là những kẻ tham sắc háo tình, cùng hòa vào một nhịp. Mọi người đều có đôi có cặp, chỉ riêng hai người họ lại chẳng giống ai.

Kỳ Chính Hàn mua cho cô một túi kẹo bông gòn loại nhỏ. Tô Kiến Thanh vui vẻ nhét vài viên vào miệng, viên kẹo mềm tan ngay trên đầu lưỡi, vị ngọt lan tỏa khiến tâm trạng cô càng thêm hứng khởi.

Trên sân khấu, vở kịch lấy bối cảnh thời Dân Quốc, một nữ diễn viên mặc sườn xám xanh biếc, dáng vẻ uyển chuyển duyên dáng bước ra, cất giọng thoại.

Kỳ Chính Hàn hứng thú nhếch môi: “Đây chẳng phải Lê Oánh sao?”

“Anh quen cô ấy ư?”

Lê Oánh là nữ diễn viên xuất thân từ phim của một đạo diễn lớn trong nước. Cô ấy không đi theo con đường lưu lượng nhưng luôn có chỗ đứng vững chắc trong giới điện ảnh.

Tô Kiến Thanh có cảm giác mình đã xem phim của cô ấy từ nhỏ, nhưng khi tra thông tin, hóa ra người ta cũng chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn còn rất trẻ.

Kỳ Chính Hàn nói: “Nam diễn viên bên cạnh là chồng cô ấy.”

Tô Kiến Thanh không kìm được mà kêu khẽ: “Cô ấy kết hôn rồi á?”

Biểu cảm hệt như vừa nghe được tin tức động trời.

Kỳ Chính Hàn hạ giọng xuống, nhàn nhã nói tiếp: “Trong giới này, có vài người em không nên đụng vào. Lê Oánh là một trong số đó. Nếu em vướng vào cô ấy, đến anh cũng chưa chắc bảo vệ được em.”

Dù anh đã hạ giọng rất thấp, nhưng dường như vẫn có người nghe thấy. Tô Kiến Thanh cảm nhận được vài ánh mắt nhìn sang, bèn cẩn thận ghé vào tai anh, hỏi nhỏ: “Cô ấy có thế lực lớn lắm à?”

“Rất lớn.”

“Là ai chống lưng cho cô ấy?”

“Lê Úc Sơn, cha ruột của cô ấy.”

Tô Kiến Thanh âm thầm ghi nhớ cái tên này, sau đó tò mò hỏi: “Vậy ngoài cô ấy ra còn ai nữa không?”

Kỳ Chính Hàn suy nghĩ một chút rồi cười: “Để sau này từ từ nói với em. Nhưng với một người ngoan ngoãn như em, anh cũng chẳng có gì phải lo lắng.”

Cô thích cách anh nói sau này, bèn gật đầu: “Dạ.”

Sắp đến hồi kết, Tô Kiến Thanh liếc nhìn Kỳ Chính Hàn một cái, anh cũng quay lại nhìn cô. Chất lượng của vở kịch này chỉ ở mức trung bình, may mà anh nể mặt cô, không ngủ gật giữa chừng.

Cô ôm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể xin chụp ảnh chung với Lê Oánh không? Em là fan của cổ.”

Không nói hai lời, Kỳ Chính Hàn rút điện thoại, trực tiếp gọi cho người phụ trách rạp hát: “Bảo Lê Oánh đợi tôi ở hậu trường. Nói với cô ấy, tôi là Kỳ Chính Hàn.”

Gác máy xong, Tô Kiến Thanh tựa vào vai anh, ánh mắt mang theo chút ngưỡng mộ: “Tên của anh hình như rất có giá trị nhỉ?”

Kỳ Chính Hàn bật cười, khẽ nghịch tóc cô: “Rất hữu dụng, lần sau em thử xem.”

Dựa vào hào quang của anh, Tô Kiến Thanh có cơ hội gặp được nữ minh tinh lừng danh, Lê Oánh.

Lúc đó, cô ấy vẫn chưa thay trang phục. Khi bước vào phòng hóa trang hậu trường, Tô Kiến Thanh nhìn thấy người phụ nữ ngồi ngay ngắn trước gương, nghiêng đầu tháo khuyên tai, chiếc sườn xám bó sát càng tôn lên dáng người thanh thoát. Tô Kiến Thanh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mạch cảm xúc của vở kịch, nên khoảnh khắc nhìn thấy Lê Oánh ở cự ly gần, cô có cảm giác như đang đối diện với một tiểu thư khuê các bước ra từ thời Dân Quốc.

Cốt cách hơn dung mạo, câu nói này sinh ra là để dành cho những người như Lê Oánh.

Cô ấy không sở hữu vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng sự cao quý, thanh tao toát ra từ cốt cách lại là thứ hiếm có trong giới giải trí xô bồ ngày nay. Một vẻ đẹp khiến Tô Kiến Thanh cảm thấy, có những người sinh ra đã mang theo ánh hào quang rực rỡ.

Kỳ Chính Hàn đi trước cô vài bước.

“Chính Hàn.” Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh, lập tức đặt đồ xuống, đứng dậy chào đón. “Lúc nãy lão Trương bảo cậu đang ở đây, tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Cậu bận rộn như vậy mà cũng có thời gian đến đây sao?”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt, vẻ tùy ý: “Tranh thủ lúc rảnh rỗi, đưa cô gái của tôi đến xem chị biểu diễn.”

Thế là Tô Kiến Thanh tự nhiên được dẫn đến trước mặt cô ấy.

“Trời ơi, đúng là một mỹ nhân nhỏ. Đám đàn ông các cậu ai cũng có phúc thật đấy. Em gái tên gì thế?”

Nhờ hào quang của Kỳ Chính Hàn, thái độ của Lê Oánh với cô rất ôn hòa. Cô ấy đặt tay lên vai Tô Kiến Thanh, kéo cô lại gần vùng sáng hơn để quan sát.

“Cô ấy họ Tô.” Kỳ Chính Hàn nói.

“Tên là Tô Kiến Thanh.” Cô bổ sung.

Anh cúi mắt, liếc nhìn cô một cái.


Chú thích:

[7] Trong bản gốc, nữ chính trả lời là 96 cân. Đơn vị đo lường ở đây là 斤 (cân Trung Quốc), tương đương 48kg theo hệ đo lường quốc tế.

Có thể quy đổi như sau: 1 cân = 0.5kg.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK