• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Lâm Lị tiễn Tô Kiến Thanh ra bến xe. Tuy đường từ Thân Thành đến Vân Khê không xa, nhưng bà không muốn con gái tự lái xe đi lại, vì như vậy sẽ rất vất vả.

Hai người ngồi yên lặng trong phòng chờ một lúc, Tô Kiến Thanh chơi điện thoại còn Lâm Lị thì ngắm nhìn những ngọn đồi xanh bên ngoài. Đã vào thu, sắc xanh của cây cối cũng phai tàn, một màu nâu xám dày đặc phủ khắp cảnh vật, hòa lẫn cùng những đám mây như nét chì vẽ ra lững lờ trên trời.

“Mấy hôm nữa có thể sẽ lạnh đấy, nhớ mang thêm áo. Không có thì đi mua, hoặc để mẹ gửi lên đó.”

Tô Kiến Thanh vừa vuốt điện thoại vừa cười: “Chuyện này mà mẹ cũng phải dặn dò hả? Mẹ sợ con chết rét à?”

Lâm Lị lập tức nổi cáu: “Đừng có nói mấy chuyện chết chóc, mau nói xí xí xí đi!”

Tô Kiến Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Được rồi, xí xí xí, con không nói bậy nữa.”

Từ trước đến giờ, Lâm Lị vẫn hay chấp nhặt mấy chuyện như thế.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên xe, Tô Kiến Thanh nhận được tin nhắn hỏi thăm từ Đoạn Thần Dương. Cô trả lời qua loa rồi quay sang nói với mẹ: “Mẹ có xem tin tức không? Anh chàng đó đang theo đuổi con.”

Lâm Lị gật đầu: “Mẹ có tra rồi, nhìn cũng đẹp trai đấy.”

Tô Kiến Thanh: “Tính cách anh ấy cũng không tệ, không thể gọi là nhàm chán, cơ mà không hiểu sao ở bên anh ấy con lại thấy rất tẻ nhạt. Tiêu Tiêu nói cạnh nhau lâu dài sẽ có tình cảm, nhưng con thấy chắc khó mà thích nổi.”

Lâm Lị suy nghĩ một lát rồi nói: “Hồi đó, cha con theo đuổi mẹ nửa năm liền. Sau này bọn mẹ còn từng chia tay một thời gian, ông ấy có kể với con chưa?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu, cất điện thoại vào túi áo: “Sao lại chia tay ạ?”

Lâm Lị kể: “Mẹ thấy ông ấy vụng về, khô khan, chẳng lãng mạn gì hết, cũng không có cá tính. Có những khi mẹ giận dỗi mà ông ấy còn không nhận ra, cãi nhau mà còn nhe răng ra cười hì hì, làm người ta tức muốn chết.”

Tô Kiến Thanh cười thành tiếng: “Thế sau đó hai người làm hòa thế nào?”

“Từ từ để mẹ kể.”

“Dạ, mẹ nói đi.” Cô gật đầu.

“Sau khi chia tay, dì nhỏ của con lại giới thiệu cho mẹ một người khác. Người này rất giàu có, trong nhà mở xưởng sản xuất. Nói theo kiểu bây giờ thì là đại gia lắm tiền nhiều của. Thoạt đầu mẹ còn hơi e ngại, nhưng người đó có thiện cảm với mẹ, nói là cứ thử tìm hiểu xem sao. Lúc mới quen thì cũng tạm được, về sau mẹ lại phát hiện, mấy gã nhà giàu thường rất kiêu ngạo, thích sai khiến người khác. Mẹ không chịu nổi kiểu đó.”

Tô Kiến Thanh bình tĩnh nghe mẹ kể lại chuyện cũ.

“Cha con biết mẹ đang quen người khác, buồn lắm. Ông ấy chạy đến chỗ mẹ làm việc, còn muốn đón mẹ tan làm, kết quả là bị người kia cho người tới đánh.”

Tô Kiến Thanh giật mình: “Trời ơi, có bị thương nặng không?”

“Gãy tay, may là không sao cả.” Lâm Lị phẩy tay. “Biết chuyện đó rồi, mẹ lập tức chia tay với người kia, một là thấy người đó thật đáng sợ, hai là mẹ phát hiện ra mình vẫn không quên được cha con. Sau đó mẹ đến bệnh viện thăm ông ấy, ông ấy vừa thấy mẹ tới liền khóc luôn.”

“Tại đau quá hả?”

“Mẹ cũng hỏi vậy, có phải tay bị đau hay không. Ông ấy vừa sụt sùi vừa nói, không phải do đau tay mà là nghĩ đến cảnh mẹ lấy người khác, làm vợ của người ta, ông ấy không chịu nổi nên mới khóc.”

Tô Kiến Thanh cố tưởng tượng cảnh cha mình khóc thút thít, bật cười đến nỗi ôm trán.

“Từ đó trở đi, mẹ không giận dỗi ông ấy nữa. Ông ấy lại tiếp tục đạp xe đến đón mẹ tan làm. Mùa đông tuyết rơi dày, cực kỳ lạnh, tay ông ấy bị nứt nẻ đến phát sưng. Vậy mà ông ấy vẫn bảo, đừng lo cho anh, em đừng để bị lạnh là được.”

Nói đến đây, Lâm Lị khẽ vỗ vai con gái.

Mẹ nói, yêu là quan trọng, được yêu cũng rất quan trọng. Nếu không phải là tình yêu từ hai phía, bà đã không từ bỏ chiếc xe sang trọng để chịu đựng gió tuyết mùa đông, và cha cô cũng sẽ không kiên trì đi đón bà suốt mười năm không thay đổi.

Loa phát thanh bắt đầu báo số hiệu chuyến xe, Tô Kiến Thanh vẫy tay chào tạm biệt mẹ. Trời vào thu hiếm khi trong xanh như vậy. Cô bước lên tàu, tiếp tục trở lại với công việc.

Tô Kiến Thanh chắc chắn không thể ngờ được, Kỳ Chính Hàn và Đoạn Thần Dương từng có chút giao tình. Không thân đến mức thường xuyên liên lạc, nhưng trong vòng bạn bè của Kỳ Chính Hàn thì đúng là có người này. Gần đây anh mới nhận ra điều đó.

Không nhớ rõ là kết bạn khi nào, có lẽ là từng gặp nhau trong công việc. Dù sao thì ấn tượng của Kỳ Chính Hàn với đối phương gần như không còn. Mãi đến khi Tô Kiến Thanh nhắc đến cái tên này trước mặt anh, anh mới bắt đầu để tâm ghi nhớ. Ngay trong ngày hai người nói chuyện điện thoại, anh đã thấy một dòng trạng thái mà Đoạn Thần Dương đăng lên trang cá nhân: [Đừng có hỏi nữa, thực sự là không theo đuổi được. Đừng hối thúc phá hỏng chuyện tốt của tôi mà.]

Dòng chữ “không theo đuổi được” làm tâm trạng Kỳ Chính Hàn trở nên dễ chịu. Lời nói dối của Tô Kiến Thanh tự động bị bóc trần.

Thế nhưng việc cô lạnh lùng đến mức bịa ra chuyện có bạn trai để lừa anh lại khiến anh thấy rất phiền lòng.

Ở một mình tại Yến Thành, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Kỳ Chính Hàn không ngờ rằng mình cũng có ngày phải nếm trải cảm giác bị tình địch đè ép.

Anh quay về nhà, đến phòng trà Thính Tuyết Trai của Lục Bồi Văn. Lúc đó, nhóm người của Lục Bồi Văn đang chơi bài, đặt cược cũng khá lớn. Họ gọi Kỳ Chính Hàn lên chơi cùng. Anh tựa vào ghế, uể oải nói: “Không chơi đâu, ngoài kia mới thua sấp mặt rồi.”

Lục Bồi Văn vừa xoa bài vừa quay đầu hỏi anh: “Cậu đi gặp Tùy Ngọc rồi à? Thế nào?”

“Cũng bình thường thôi, nhìn không thông minh lắm.” Anh chẳng có hứng nói thêm về chuyện này.

Lục Bồi Văn biết anh thích kiểu người khôn khéo nên chẳng buồn hỏi thêm.

Kỳ Chính Hàn rít một hơi thuốc, ánh mắt thờ ơ quét qua từng người trong phòng, mọi người đang hào hứng đánh bài, duy nhất một người phụ nữ yên lặng tựa vào vai Lục Bồi Văn, thỉnh thoảng nhẹ nhàng góp ý cho anh cách đánh, nụ cười của cô ấy dịu dàng điềm đạm.

Đó là vợ của Lục Bồi Văn.

Giữa khung cảnh lộng lẫy ấy, vẫn có những khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi. Bình yên dựa vào nhau, ánh đèn trở nên gần gũi và dễ mến.

Lục Bồi Văn chơi hai ván thì thấy hơi mệt, bèn nhường chỗ cho vợ mình lên bàn. Anh đi pha trà, tay xách ấm trà bước đến gần với dáng vẻ thư thái. Chỉ có kiểu người như Lục Bồi Văn mới có thể tìm được nét nhã nhặn trong chốn xa hoa phù phiếm như vậy.

Là trà hoa cúc, Kỳ Chính Hàn đẩy vòi ấm trên tay anh ra, từ chối: “Không uống.”

Lục Bồi Văn rót đầy ly cho mình rồi thong thả nhấp từng ngụm nhỏ.

Gần đây, Kỳ Chính Hàn làm việc gì cũng không mấy hào hứng. Trong lúc trò chuyện với Lục Bồi Văn, anh chợt hỏi: “Cậu theo đuổi vợ bằng cách nào thế?”

Lần đầu tiên Kỳ Chính Hàn hỏi anh vấn đề này, Lục Bồi Văn đáp: “Là cô ấy theo đuổi tớ.”

Kỳ Chính Hàn “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đôi lúc anh thấy bản thân thật đơn độc, như thể cả thế gian đều biết cách yêu, chỉ mình anh không có ai dẫn lối, không ai dạy anh phải yêu thế nào cho đủ đầy, cho trọn vẹn.

“Cậu định theo đuổi ai thế?” Lục Bồi Văn trêu chọc. “Có cô gái nào mà cậu không theo đuổi được à?”

Kỳ Chính Hàn cười tự giễu: “Tớ cũng thấy lạ, chẳng hiểu sao cứ theo đuổi không nổi, còn suýt nữa bị người khác chen ngang mất.” Trước giờ anh chưa từng chịu nỗi nhục nào như vậy.

“Phải bỏ tâm sức ra chứ.” Lục Bồi Văn vỗ nhẹ lên ngực anh.

“Tớ bỏ ra đủ rồi.” Giọng anh lười nhác. “Gần như muốn móc tim ra đưa cho cô ấy.”

Lục Bồi Văn quan sát anh một cách hứng thú, chốc sau lại hỏi: “Cậu biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì không?”

“Hử?” Kỳ Chính Hàn liếc mắt nhìn anh ấy, tỏ vẻ muốn nghe.

“Cậu quá coi trọng bản thân.” Lục Bồi Văn thẳng thắn. “Cậu nghĩ người ta thích gì thì cứ dồn cho người ta cái đó, chưa kịp để người ta cảm nhận được thành ý thì cậu đã tự cảm động với chính mình rồi.”

Kỳ Chính Hàn không tức giận, chỉ cười khẩy một tiếng: “Thành ý à? Tớ thể hiện còn chưa đủ chắc?”

“Còn một lỗi nữa.” Lục Bồi Văn tiếp tục. “Cậu không biết tự phản tỉnh.”

Một lúc sau, Kỳ Chính Hàn nhàn nhạt nói: “Được, nghe góp ý rồi.” Nhưng giọng điệu không mang vẻ gì là thực sự tiếp thu.

Chiếc bàn phủ đầy lá bài trước mặt anh dần trở nên mơ hồ, Kỳ Chính Hàn không còn thấy khung cảnh náo nhiệt quanh mình nữa, mà chỉ thấy hình ảnh một cô gái mặc váy dài, ôm cây tỳ bà trong tay, khuôn mặt còn mang nét lúng túng và ngại ngùng, cô khẽ cất giọng hát, tiếng đàn của cô lấn át cả những âm thanh ồn ã bên tai anh.

Năm ấy cũng chính tại căn lầu này, anh từng dẫn cô đến thử vai. Không biết từ lúc nào mọi thứ đã thay đổi, cảnh vật còn đó mà người xưa chẳng còn.

“Cũng đã năm năm rồi, người ta thì đang tiến về phía trước. Cậu cũng không thể cứ mãi giậm chân tại chỗ.” Lục Bồi Văn điềm đạm cất lời, như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng anh.

Kỳ Chính Hàn cụp mắt, nhẫn nại nói: “Cô ấy chán ghét tớ như vậy, tớ còn có thể làm gì nữa?”

“Chưa chắc là ghét cậu.” Lục Bồi Văn thật tâm khuyên bảo. “Chính Hàn, tớ nhắc cậu một câu, đừng chỉ nghĩ rằng mình đã làm đủ rồi mà nên nghĩ xem cậu còn điều gì chưa làm.”

Kỳ Chính Hàn từ từ nhắm mắt lại, không đáp lời. Tiếng hát từ xa vọng lại bên tai, giống như rượu mạnh để lâu năm, thiêu đốt trái tim anh.

Tháng Chín là vàng, tháng Mười là bạc. Tô Kiến Thanh quay lại thành phố Lâm tiếp tục quay phim. Lần thứ hai cô dính tin đồn với Đoạn Thần Dương là khi anh đến thăm đoàn phim. Hai người ở cùng tầng khách sạn. Cánh săn ảnh chỉ cần chụp vài tấm, ghép thêm vài chi tiết, thêm thắt vài lời, liền biến thành tin đồn cả hai cùng ra vào khách sạn, qua đêm không rời.

Tô Kiến Thanh không lên tiếng giải thích nữa. Cô không thích phải nhiều lần công khai đời sống cá nhân trên mạng xã hội.

Không may là, hôm đó sau khi kết thúc cảnh quay, cô lại chạm mặt người mà mình không muốn gặp.

Cô bước vào sân lớn mà đoàn phim thuê làm địa điểm quay, bên trong có rất nhiều người. Trong số đó, có một người đặc biệt nổi bật, chỉ nhìn là biết ngay anh không thuộc về đám đông đang tất bật kia.

Kỳ Chính Hàn đang ngồi trước màn hình lớn, nói cười vui vẻ với đạo diễn.

Tô Kiến Thanh chào hỏi Trần Kha một câu, vốn dĩ định chào cả Kỳ Chính Hàn, nhưng anh không nhìn cô, cô liền thôi.

Anh vẫn phong độ, bảnh bao như cũ, đeo kính râm, bắt chéo chân, ngồi dưới ánh sáng rọi chiếu, vừa trò chuyện vừa liếc mắt quan sát màn hình.

Lúc đó không phải giờ quay, Tô Kiến Thanh bước vào khung hình, trên người là bộ đồ trắng giản dị, tóc tết hai bím. Đôi mắt màu hổ phách trong veo sáng rõ, khí chất đơn thuần, mộc mạc, tựa như một nụ hoa dành dành còn chưa nở.

Người quay phim nói với cô điều gì đó, Tô Kiến Thanh ngẩng đầu nhìn vào ống kính.

Cứ như đang nhìn thẳng vào anh, Kỳ Chính Hàn nhìn cô qua màn hình. Nhưng rõ ràng, cô đang nói chuyện với người bên cạnh, liên tục gật đầu.

Cảnh quay kết thúc, Tô Kiến Thanh thay đồ xong rồi đi ra ngoài. Vừa đi, cô vừa tháo hai bím tóc. Mái tóc dài hơi xoăn rủ xuống, mềm mại phủ lên ngực.

Cô đến chào đạo diễn, cũng không tránh được việc phải chạm mặt Kỳ Chính Hàn. Tô Kiến Thanh nở nụ cười nhợt nhạt: “Giám đốc Kỳ, hôm nay anh cũng ở đây sao?”

Anh vẫn ngồi ở đó, không đứng dậy, hơi ngước mắt nhìn cô, giọng nói hời hợt: “Giám sát tiến độ.”

“Gần đây anh Kỳ rảnh rỗi hơn rồi à?” Cô lịch sự trò chuyện vài câu.

Kỳ Chính Hàn gật đầu: “Không rảnh, chẳng qua muốn đến xem một chút.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Vậy anh tiếp tục giám sát nhé, em đi trước.”

Anh không đáp lại lời cô.

Trần Kha hỏi: “Lại đi hẹn hò à?”

Cô nhàn nhạt “ừ” một tiếng, bước ra ngoài.

Trần Kha nói tiếp: “Tôi vừa thấy Tiểu Đoạn.” Đoạn Thần Dương vốn là kiểu người giao tiếp giỏi, đã sớm thân quen với cả đoàn phim. Đạo diễn chỉ tay ra ngoài. “Xe cậu ấy đậu ở con hẻm đối diện.”

“Dạ.”

Gió thu lướt qua, cuốn theo hương thơm thoang thoảng từ mái tóc cô, vô tình lướt ngang sống mũi người đàn ông đứng bên cạnh. Kỳ Chính Hàn chuyển động yết hầu, đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức bóp mạnh.

Tô Kiến Thanh cảm nhận được rõ cơn đau nhói, suýt nữa bật thành tiếng. Giống như không phải một bàn tay đang giữ cô mà là cả cơ thể anh đang dồn hết sức để níu kéo.

Dường như anh đang dùng sức lực để nói với cô rằng, anh không muốn cô đi gặp người khác.

Tô Kiến Thanh cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi. Anh không ngẩng lên, chỉ để cô nhìn thấy nửa bên mặt, chân mày nhíu chặt, đôi môi mím thành một đường thẳng, tất cả đều biểu hiện rõ sự bất mãn trong lòng.

Anh chẳng một lần nhìn vào mắt cô, dằn xuống mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt của người xung quanh, cứ thế mà hành động vượt khuôn phép.

Không khí căng thẳng kéo dài suốt nửa phút. Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn trầm giọng bảo: “Về sớm một chút. Tối nay còn có tiệc.”

Ngón tay anh siết lấy cổ tay cô không hề nới lỏng. Xung quanh vẫn có không ít nhân viên đứng gần đó. Tô Kiến Thanh chỉ có thể mỉm cười đúng mực: “Ừ, vậy em không ăn tối bên ngoài nữa.”

Không còn lý do nào để giữ cô lại, anh đành buông bỏ sự cứng rắn của mình.

Kỳ Chính Hàn không quay đầu nhìn cô mà chỉ dõi theo cái bóng đang dần đi xa dưới đất.

Rõ ràng ánh nắng vẫn rực rỡ, vậy mà cổ tay cô lại lạnh buốt. Không gì khiến người ta tuyệt vọng hơn việc một người từng yêu sâu đậm lại dần trở nên lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK