• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, cô không có cơ hội để thấy một đội ngũ đầu bếp như lời anh nói. Kỳ Chính Hàn đưa Tô Kiến Thanh ra ngoài ăn tối.

Người lái xe là thư ký của anh, một người đàn ông trẻ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Trên đường đến nhà hàng, thư ký quay sang báo cáo: “Thưa tổng giám đốc, anh Chu vẫn đang chờ ngài liên lạc lại.”

Kỳ Chính Hàn cởi áo vest, tiện tay đặt lên lưng ghế phía trước. Anh kéo lỏng cà vạt mà Tô Kiến Thanh vừa giúp anh thắt chặt lại, giọng điệu lãnh đạm: “Nói với cậu ta hôm nay tôi bận rồi.”

Tô Kiến Thanh tò mò nhìn anh. “Hóa ra muốn hẹn anh cũng phải qua nhiều thủ tục vậy sao?”

Anh cười nhạt, như thể chuyện đó chẳng đáng để bận tâm. “Đó là người khác, em thì không giống.”

Bàn tay anh lười biếng đặt lên đùi Tô Kiến Thanh, rồi chậm rãi nắm lấy tay cô, giọng điệu ngọt ngào của anh nghe như một đặc quyền hiếm hoi.

Cô hỏi: “Là Chu Già Nam phải không? Gã đó tìm anh làm gì?”

Anh đáp gọn: “Ăn rồi chơi.”

“Em thực sự tò mò, tại sao anh lại thân thiết với con người đó được vậy?” Đây là điều cô cần nghe kỹ câu trả lời.

Kỳ Chính Hàn ngẫm nghĩ một chút rồi tóm gọn trong vài câu: “Trước đây đi học, đánh nhau rồi thành bạn.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc về quá khứ, cô lặng lẽ quan sát đường nét nghiêng trên gương mặt anh, như thể có thể nhìn thấy bóng dáng của anh thuở thiếu niên. So với ngày trước, Kỳ Chính Hàn bây giờ trầm ổn hơn, cũng rắn rỏi hơn. Dẫu sao mười năm đã trôi qua, lại là khoảng thời gian quan trọng nhất đời người, kinh nghiệm sống sẽ thay đổi ta không ít.

Cô nói khát nước, Kỳ Chính Hàn thuận tay lấy một chai nước từ hộc cửa xe đưa cho cô, chỉ còn một nửa, chắc là anh đã uống, nếu không anh sẽ không đưa một cách tùy tiện như vậy.

Tô Kiến Thanh cũng không nghĩ nhiều, vặn nắp chai uống một ngụm, sau đó tiếp tục câu chuyện: “Anh mà cũng từng đánh nhau cơ à?”

Anh hồi tưởng lại: “Hồi cấp ba, bọn anh có xích mích. Đánh nhau từ lớp học ra đến sân thể dục, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm bắt đưa lên văn phòng.”

“Rồi sao nữa?” Cô rất hứng thú với những câu chuyện kiểu này.

“Giáo viên bắt bọn anh bắt tay làm hòa.”

“Thế có nắm không?”

“Nắm rồi.” Anh lại bổ sung. “Tan học xong kéo nhau ra ngoài đánh tiếp.”

Câu này chọc trúng huyệt cười của cô, Tô Kiến Thanh vỗ tay cười lớn, nhưng trong miệng vẫn còn một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, không thể bật thành tiếng, chỉ có lồng ngực rung lên bần bật.

Kỳ Chính Hàn một tay đỡ lấy vai cô, tay kia che lên miệng cô, đề phòng cô phun hết nước ra ngoài. Nhìn cô cười đến mức gập cả người, anh cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Tài xế phía trước nghe thấy động tĩnh, chẳng rõ họ đang bàn chuyện gì mà vui vẻ đến vậy, nhưng cũng bị lây nhiễm bất giác cười theo.

Tô Kiến Thanh nuốt xuống ngụm nước, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc thì hai người đánh nhau vì cái gì?”

Nhắc đến chuyện này, Kỳ Chính Hàn bỗng ngập ngừng, liếc nhìn cô: “Em muốn biết?”

Câu này khiến cô càng thêm tò mò, Tô Kiến Thanh nhướng mày: “Chẳng lẽ em không nên biết?”

“Cậu ta giành bạn gái của anh.”

Câu trả lời quá mức thẳng thắn khiến cô lặng người trong thoáng chốc: “Hai người cùng thích một cô gái ư?”

Anh nói: “Không phải, cậu ta chỉ muốn chọc tức anh thôi.”

Anh nghiêng người về phía cô, thản nhiên kể lại những chuyện đã qua, đôi mắt không gợn chút cảm xúc, như thể chỉ đang thuật lại câu chuyện của người khác.

Tô Kiến Thanh chớp mắt, đột ngột hỏi: “Anh có vì em mà đánh nhau không?”

Anh bật cười: “Giờ không đánh nữa, người văn minh không động tay chân.” Trong mắt anh, câu này lại vô cùng chân thành.

Tô Kiến Thanh khẽ cười, ai cần anh nghiêm túc vào lúc này chứ? Nỗi xót xa chẳng biết tỏ cùng ai.

Bất giác cô bị cuốn theo cảm xúc, giọng điệu hơi châm chọc: “Dù sao anh em như tay chân, đàn bà như quần áo. Anh với gã ta từng đánh nhau mà vẫn thân thiết như cũ, vậy đến một ngày nào đó, em cũng sẽ bị anh đá sang một bên, đến cả thư ký của anh cũng không tìm được, còn chẳng bằng Chu Già Nam.”

Lời vừa thốt ra, cô lập tức ý thức được mình đã nói hơi quá. Hai người bên nhau vốn chỉ để tận hưởng niềm vui trước mắt, nghĩ xa quá lại chẳng còn thú vị, họ không nên nhắc đến tương lai, là cô đi quá giới hạn.

Nhưng Kỳ Chính Hàn chỉ nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên mang vẻ giễu cợt, dường như chẳng hề tức giận. Anh hạ giọng hỏi: “Vậy em muốn anh trả lời thế nào?”

Biết mình lỡ lời, cô chỉ muốn kết thúc chủ đề này nhanh nhất có thể, liền nói gọn: “Không cần trả lời, em không quan tâm đâu.”

May mà cô vừa dứt lời thì xe cũng đến nơi.

Thưởng thức xong sơn hào hải vị, đường về Đông Thành trở nên dài dằng dặc, Tô Kiến Thanh bắt đầu buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống mấy lần, cuối cùng bị anh ấn vào vai mình, cô thoải mái dụi vào lòng anh: “Kỳ Chính Hàn, lát nữa nếu em ngủ quên thì nhớ bế em xuống xe.”

Anh trầm giọng cười khẽ, chỉ để mình cô nghe thấy: “Không cần em nhắc.”

Nhưng đến khi xe dừng hẳn, cô đã tỉnh táo lại. Kỳ Chính Hàn xuống xe trước, Tô Kiến Thanh cũng mở cửa bước ra, chân còn chưa kịp chạm đất thì cả người đã bị anh bế ngang lên.

Tô Kiến Thanh giật mình: “Này, em vẫn còn tỉnh mà!”

Kỳ Chính Hàn ôm cô đi thẳng về phía cửa nhà, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua nhưng cuốn hút lạ thường. Anh nhìn cô, nói năng hiên ngang: “Nhưng anh muốn bế em.”

Cách ôm này… chẳng khác nào kiểu bế tân nương bước vào động phòng, ý nghĩ kỳ lạ ấy bỗng lóe lên trong đầu cô.

Nằm trong lòng anh, cô vẫn không quên ngước lên quan sát căn biệt thự kiểu Âu của anh, bên ngoài có ba tầng, trong sân có người giúp việc đang cắt tỉa cây cối.

Phát hiện có người khác, cô lập tức thấy xấu hổ, cúi đầu nép vào vai anh.

Dì giúp việc thấy người về liền bước lên mở cửa cho Kỳ Chính Hàn, lúc này đang bận tay.

Anh xoay lưng, dùng khuỷu tay đẩy cửa, khẽ mỉm cười với dì giúp việc bên ngoài, dùng khẩu hình nói một câu: “Về sớm đi.”

Dì giúp việc ngẩn ra, sau đó vội vã đáp lại vài tiếng. Bà nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác trên giá treo cửa, thức thời đặt dụng cụ xuống, chuẩn bị rời đi.

Cửa đóng lại, lúc này trong nhà chỉ còn hai người, Tô Kiến Thanh nhảy xuống khỏi người anh, ra dáng lãnh đạo đến tham quan, hứng thú dạo một vòng quanh không gian rộng lớn của anh.

Kỳ Chính Hàn vừa cởi áo khoác vừa lặng lẽ theo sau, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô.

Cô đi đến phòng trà, hầm rượu rồi cả gian phòng trưng bày bộ sưu tập nghệ thuật của anh, lần lượt chiêm ngưỡng từng món đồ quý giá mà anh cất công sưu tầm. Hết hỏi cái này là gì, lại tò mò cái kia, cứ như cố tình dây dưa với anh.

Kỳ Chính Hàn kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Anh tựa vào khung cửa, vẫn chưa thay trang phục, bộ vest cùng cà vạt vắt hờ trên cánh tay, trông như một du khách đang được hướng dẫn viên dẫn đường.

Khoé môi anh vương nét cười ôn hòa, trong mắt đong đầy cưng chiều. Đôi mắt anh ngắm nhìn bóng hình cô dưới ánh đèn mờ ảo. Cô gái này chẳng biết nóng là gì sao, rõ ràng trong nhà rất ấm áp vậy mà vẫn quấn mình kín mít, chẳng buồn cởi bớt lớp nào.

Tô Kiến Thanh đẩy nhẹ gọng kính, tiếp tục nghiên cứu bức tranh trên tường.

Ánh mắt Kỳ Chính Hàn dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô rồi trượt dần xuống chiếc cổ trắng ngần. Cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh cũng cạn. “Anh đi tắm.”

Nghe vậy, cô lập tức nhanh chân bước theo.

Anh ngoảnh lại nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Cô nghiêm túc đáp: “Em sợ lạc đường.”

Kỳ Chính Hàn bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô.

Anh vào phòng tắm, còn cô ngồi chờ trong gian phòng khách rộng hơn cả nơi ở trọ của mình, bên cạnh là lò sưởi, ngọn lửa cháy rực khiến gò má cô ửng lên vì nóng. Chiếc sô pha rất lớn, nhưng Tô Kiến Thanh chỉ ngồi nép vào một góc, không chiếm quá nhiều chỗ. Cô bình thản nghịch điện thoại, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Không bao lâu sau, điện thoại của Kỳ Chính Hàn đặt trên bàn chợt đổ chuông. Cô nhìn thoáng qua theo bản năng, trên màn hình hiển thị ba chữ: Kỳ Giang Lĩnh.

Đã cùng họ Kỳ, khả năng cao là người thân của anh. Tô Kiến Thanh cũng nhận ra một thói quen nhỏ của anh, số nào lưu vào danh bạ cũng đều cứng nhắc như thế, không có biệt danh, chẳng chút thân mật, lúc nào cũng ghi đầy đủ họ tên.

Tô Kiến Thanh bỗng dưng tò mò, không biết mình được lưu trong danh bạ của anh thế nào. Đợi cuộc gọi từ Kỳ Giang Lĩnh tự động ngắt, cô liền bấm số gọi thử.

Trên màn hình nhảy ra hai chữ: Kiến Thanh.

Đúng là được thương mà sợ.

Sự thiên vị đầy thân mật này khiến Tô Kiến Thanh vui vẻ, cô cười đến lộ cả răng.

“Cười ngốc gì đấy?”

Kỳ Chính Hàn khoác áo choàng tắm bước ra, cô ngoảnh đầu lại, ánh mắt vừa vặn chạm ngay vào lồng ngực trần của anh, trên da vẫn còn vương những giọt nước ấm. Anh tùy ý nâng tay lau tóc, đôi mắt ướt át lười biếng liếc sang rồi ngồi xuống cạnh cô, mang theo một mùi hương dễ chịu.

“Anh có điện thoại.” Tô Kiến Thanh chỉ về phía chiếc di động trên bàn.

Kỳ Chính Hàn liếc xem thông báo.

Cô hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”

Anh cười nhạo: “Anh trai anh, lại muốn vay tiền.”

Không buồn gọi lại, anh tiện tay ném điện thoại sang sô pha, tỏ rõ thái độ mắt không thấy thì tâm không phiền.

Tô Kiến Thanh nhận ra tâm trạng anh không tốt nên cũng không hỏi thêm. Cô nhớ ra một chuyện, bèn đổi đề tài: “Nhà anh có quần áo cho nữ không?”

Anh nằm dài trên sô pha, hai tay gối sau đầu, hờ hững nhìn cô một cái: “Em nghĩ xem?”

“Vậy em mặc gì?” Giọng cô nghiêm túc.

Anh đáp tỉnh bơ: “Đừng mặc.” Ngữ khí chân thành vô cùng.

Tô Kiến Thanh im lặng.

Hai người ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng Kỳ Chính Hàn cũng chịu đứng dậy. Lát sau anh trở lại, trên tay cầm một bộ đồ ngủ đưa cô, là kiểu quần áo của nam giới, anh nói: “Tạm vậy đi, đồ lót thì không có đâu.”

Cô đề nghị: “Anh có thể nói người khác mua giúp.”

Anh cười nhạt: “Em cũng biết làm khó người khác đấy nhỉ?”

Tô Kiến Thanh ôm bộ quần áo, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào anh, chậm rãi nhấn từng chữ: “Kỳ Chính Hàn, thừa nhận mình hạ lưu có khó đến vậy không?”

Dứt lời, cô xoay người đi thẳng vào phòng tắm, sau lưng vang lên tiếng cười của anh.

Tô Kiến Thanh tắm xong bước ra, trên người là bộ đồ ngủ rộng thùng thình của anh. Vừa đi vừa xắn tay áo, từng lớp từng lớp như thể chẳng bao giờ gọn gàng được, cuối cùng mới kéo lên đến cổ tay.

Cô ngồi xuống ghế sô pha.

Tấm màn lớn đang chiếu một bộ phim đen trắng của Bergman, Tô Kiến Thanh đoán rằng đây không phải sở thích của Kỳ Chính Hàn, rất có thể chỉ là tiện tay chọn bừa.

Cô vừa mở miệng đã móc mỉa: “Nhìn anh không giống người có tế bào nghệ thuật, sao lại xem thể loại phim cao cấp này?”

Kỳ Chính Hàn liếc nhìn cô, cánh tay vòng qua eo khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh. Anh mỉm cười: “Vậy em giảng cho anh nghe đi?”

Tim cô đập loạn nhịp, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, vén tóc ra sau tai, nghiêm túc giảng giải về bộ phim.

Không gian dần trở nên tĩnh lặng, sự im lặng kéo dài khiến giọng nói của Tô Kiến Thanh có phần chói tai.

Cô ngẩng đầu lên.

Cơn gió lốc cuốn theo mưa rào phủ xuống môi, lời nói bị chặn đứng.

Bộ phim trên màn hình dừng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng củi lửa nổ lách tách hòa cùng nhịp thở gấp gáp của nụ hôn.

Viên ngọc trắng ngần rơi vào lòng bàn tay.

Đóa hoa dại ôm hương thơm trên cành bị chiếm giữ, vùng đất hoang sơ lạnh lẽo bỗng chốc bị xâm lăng. Cô bị ghìm chặt, giãy giụa không thành, cuối cùng vẫn rơi vào cơn gió bắc mênh mang.

“Sao không giảng tiếp nữa, bé nghệ sĩ?”

Giọng nói của anh vang lên từ phía trên, kèm theo sự chiếm hữu đầy thong dong. Tô Kiến Thanh nằm gọn trong lòng Kỳ Chính Hàn, tránh ánh mắt anh, căng thẳng siết chặt cánh tay anh.

Mọi thứ trước mắt dần nhòe đi, cô chẳng nhìn rõ gì ngoài gương mặt anh ở khoảng cách gần.

Ánh nhìn sâu thẳm của anh là lưỡi dao, cắt đứt chút lý trí còn sót lại của cô. Nụ hôn dịu dàng của anh là liều xuân dược, khơi dậy khát vọng trong cô. Những ngón tay anh cong lên như lưỡi câu, kéo theo một con cá lớn tự mình lao vào lưới.

Cô nắm lấy cổ tay anh, đáng sợ nhất là mất kiểm soát.

Tô Kiến Thanh cong người lên, giây tiếp theo liền rơi trở lại lồng ngực anh, nhịp tim nghẹn ứ nơi cuống họng.

Ngoài ra, còn có một nhịp đập xa lạ khác. Khi lý trí dần trở lại, Kỳ Chính Hàn đã thong thả dùng khăn giấy lau từng ngón tay.

Tô Kiến Thanh bối rối vuốt lại mái tóc.

Nhưng chưa kịp ổn định, cổ tay đã bị anh nắm lấy, không cho cô cơ hội tránh né, ép tay cô hạ xuống.

Anh cúi đầu, ánh mắt đầy ẩn ý: “Đến lượt em rồi.”

Cô không nhìn anh, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm: “Đến lượt em gì cơ?”

Người đàn ông bóp nhẹ cằm cô, khóe môi vương nét cười: “Anh hầu hạ em tận tình thế mà? Đúng là đồ không tim không phổi.”

“…” Bàn tay Tô Kiến Thanh được anh dẫn dắt, chậm rãi lướt lên, mở vạt áo choàng tắm. Cô kiềm chế đôi tay run rẩy, cẩn thận vén đi lớp vải che phủ.

Rồi cô nhìn thấy hình xăm bên hông anh vẫn còn đó, mười năm như một chưa từng phai nhạt dù chỉ một nét.

Lẽ ra cô đã đoán trước điều này, thậm chí trong đầu còn vẽ ra vô số lần. Nhưng khi sự thật bày ra trần trụi trước mắt, cô vẫn nghẹn lại, không thể thở nổi. Một dấu vết không chút che giấu, minh chứng rõ ràng nhất cho tình cảm anh dành cho một cô gái khác.

Cô như bị ném xuống vực sâu tối tăm, ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Kỳ Chính Hàn dường như không nhận ra sự khác thường của cô.

Rốt cuộc, Tô Kiến Thanh cũng không kìm được cảm xúc, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng chạm lên hình xăm ấy, lấy hết dũng khí ngẩng đầu hỏi anh: “Nó mang ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Anh khẽ “hử?” một tiếng, hỏi ngược lại: “Ý nghĩa gì cơ?”

“Nếu đã là hình xăm chẳng lẽ không mang ý nghĩa gì sao?” Giọng cô run rẩy.

Cô dừng lại, anh không hài lòng, đặt tay lên mu bàn tay cô, ép cô tiếp tục, giọng nói lười nhác: “Không có gì đặc biệt hết, anh chỉ chọn bừa một hình thôi.”

“Chọn bừa?” Tô Kiến Thanh nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm này sinh ra đã phong tình, đẹp đến mê hoặc, vừa đa tình vừa vô tình.

Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên da thịt, lột từng thớ gân xương. Đến khi cơn đau thấu tận tâm can, con dao lạnh lẽo mang vỏ bọc dịu dàng kia đã cắm sâu vào tim con mồi.

Kỳ Chính Hàn nhấc nhẹ mí mắt: “Không thì sao?”

Sau một hồi im lặng, Tô Kiến Thanh khẽ “ừ” một tiếng, đầu gối đang quỳ trên thảm chuyển thành tư thế ngồi xổm trước mặt anh.

Lửa lò sưởi cháy bập bùng sau lưng cô, anh nhắm mắt lại, bị hai luồng nhiệt bao vây, còn cô chỉ thấy đau đớn đến tận cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK