• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm 29 tuổi, Tô Kiến Thanh bận rộn chuẩn bị đám cưới. Đầu năm, cô nhận được cuộc gọi từ Lê Oánh. Nhìn thấy cái tên ấy, cô cứ ngỡ mình hoa mắt.

Lê Oánh trong điện thoại trấn an sự ngỡ ngàng của cô, dịu dàng cười: “Phải, chị đã trở về.”

Cô ấy đã trả hết tất cả những khoản nợ trước kia cho Kiến Thanh. Kỳ Chính Hàn nói Lê Oánh là người trượng nghĩa, quả thật cô ấy từng có ơn với Tô Kiến Thanh, và từ thâm tâm thực sự quý trọng cô. Sau bao năm sóng gió, giờ đây Tô Kiến Thanh vẫn muốn giữ lấy tình bạn này, mong có thể ít đi tính toán, nhiều thêm chân thành.

Lê Oánh trở về sống ở Thân Thành, làm đạo diễn hậu trường cho một đoàn kịch nói. Chồng cô ấy là Vệ Minh quay về trường đại học giảng dạy. Hai vợ chồng vẫn không ngừng chạy chữa cho con gái Song Song, trong nước lẫn ngoài nước, tiếc là bệnh tình vẫn không được cải thiện.

Dẫu vậy, Song Song có thế giới tinh thần riêng, vẫn lớn lên tốt đẹp. Người lớn bị bệnh tật dằn vặt, nhưng khó mà nói đứa trẻ ấy không hạnh phúc.

Tô Kiến Thanh hẹn trước với Kỳ Chính Hàn, cùng nhau đến xem vở kịch của Lê Oánh.

Đó là một vở kịch nói được trình diễn tại sân khấu thể nghiệm, quả thực là làm khó khoảng nghệ thuật hạn chế của Kỳ Chính Hàn. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn xem hết ba tiếng đồng hồ, không hề kêu than.

Kết thúc, Lê Oánh lên sân khấu cảm ơn, xúc động đến mức giọng run run. Đây là vở diễn đầu tiên sau khi cô ấy trở lại làm việc. Nói được một đoạn, Lê Oánh nghẹn lời, chồng cô ấy khẽ bóp vai cổ vũ, giúp cô ấy tiếp tục.

Lê Oánh nói, cô ấy đã vào nghề được hai mươi năm. Khi huy hoàng nhất, từng mong mãi mãi huy hoàng, nhưng sớm phát hiện đó chỉ là ảo vọng.

Cha cô ấy để lại những tổn thương tâm lý sâu sắc, không thể nói là đã lành lặn hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ấy đã lấy lại can đảm để đối mặt với những điều bản thân chưa thể biết. Dù đã đến tuổi bốn mươi, con người vẫn cần trưởng thành và rèn luyện không ngừng.

Cuối cùng, cô ấy hát một bài kết thúc trên sân khấu. Tên bài hát ấy là “Phía Sau Ánh Sao.”

“Giờ đây yêu sự bình dị, học cách yêu những điều đơn giản.
Giờ đây đắng cay ngọt bùi cũng nằm trong đôi tay.
Nhưng tôi vẫn muốn tham lam thêm nữa.
Nghe tiếng vỗ tay rực rỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
Tôi đã đi qua ngàn trạm dừng, dù thăng trầm vẫn bước tiếp.
Làm sao gắng gượng ở đáy vực, làm sao trèo lên đỉnh cao.
Cứ thế vượt qua cái lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian.”

Tô Kiến Thanh nghe đến đó, không khỏi xúc động rơi lệ.

Vài ngày sau, Lê Oánh mời họ đến nhà dùng bữa, cô ấy cần cảm ơn Kỳ Chính Hàn. Năm xưa là anh đứng ra gỡ rối cho Tô Kiến Thanh, nhưng thật ra người anh giúp là Lê Oánh.

Gia đình họ vẫn sống ở nơi cũ.

Kỳ Chính Hàn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thể hiện. Anh bận rộn trong bếp, dáng vẻ đó khiến Tô Kiến Thanh nhìn thấy nét đời thường từng bị chôn giấu trong anh. Trong gian bếp đầy khói dầu, nơi hơi nước bốc lên cuồn cuộn, từng hạt gạo, từng món rau đều ấm áp và cảm động.

“Anh là người cắt khoai tây giỏi nhất em từng thấy.” Cô ghé lại bên anh, kiểm tra kỹ thuật dùng dao của anh. Câu nói ấy hoàn toàn chân thành, không chút tâng bốc.

Thế mà anh lại bắt đầu tự khen mình, cười nói: “Người đàn ông tốt như anh, em cầm đèn lồng soi cũng tìm không ra đâu.”

Tô Kiến Thanh suýt nữa đã trợn trắng mắt.

“Kỳ Chính Hàn, anh tốt nhất đừng chọc em nổi giận. Tiêu Tiêu đã dạy em cách ra tay mà không lấy mạng người.” cô chọc ngón tay vào ngực anh, cảnh cáo. “Cẩn thận một chút.”

Anh vui vẻ cười: “Cách gì thế, dạy anh với.”

Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Anh cũng ranh ma thật, còn muốn học theo à! Mơ đi nhé!” Cô cười một tiếng, định xoay người bỏ đi, nhưng cánh tay của anh nhanh chóng quấn lấy eo cô.

“Ấy, đang ở nhà người ta mà.” Cô khẽ vùng vẫy.

Cửa bếp “rầm” một tiếng đóng lại.

Anh giữ chặt cô không buông: “Không được, cắt không nổi nữa, phải hôn một cái mới tiếp tục được.”

Tô Kiến Thanh chỉ biết cười bất lực. Ai bảo cô trêu chọc tên vô lại này chứ?

Dùng bữa xong, hai gia đình cùng đưa Song Song ra công viên gần đó thả diều.

Trời quang mây tạnh, diều bay cao vút. Đôi uyên ương trên trời quấn lấy nhau, yên bình và đẹp đẽ. Tô Kiến Thanh ngẩng đầu che nắng, đưa mắt ngắm nhìn, bỗng nghe thấy tiếng hát, là một ông lão đang kéo đàn nhị, hát một khúc ca mùa xuân:

“Xuân về hoa nở ngợp trời,
Thu sang trăng sáng rạng ngời đêm thâu.
Hạ về gió mát nhẹ ru,
Đông sang tuyết phủ trắng mù miền xa.
Lòng không vướng bận phàm trần,
Nhân gian cũng hóa cõi thần tiên thôi.”

Là một giọng hát đượm màu sương gió. Cô quay đầu tìm kiếm nhưng không thấy bóng người đâu. Trong tầm mắt chỉ hiện lên bao ký ức rực rỡ, những cô gái trẻ ngây thơ lạc bước giữa chốn phồn hoa, những nỗi đau vì yêu mà rơi lệ, những chia ly và kiên trì khắc cốt ghi tâm, tất cả như mây trôi tản mát giữa bầu trời.

Tô Kiến Thanh khẽ mỉm cười. Nhưng khi nhìn lại, chỉ còn một cánh diều uyên ương đơn độc.

“Kỳ Chính Hàn, anh làm đứt dây diều của em rồi!”

Cô giận dỗi, thả tay ra. Anh vội đến dỗ dành.

Năm ấy vào mùa xuân, họ đăng ký kết hôn. Ảnh chụp trong giấy chứng nhận đẹp đến mức nhân viên cũng phải khen: “Hai người thật xứng đôi.” Nhưng Tô Kiến Thanh chẳng còn để tâm đến việc xứng hay không. Cô chỉ cảm thán, có lẽ có những người vốn đã là nét chấm phá đậm nét trong số phận của mình.

Mười tuổi, cô thầm thương anh. Hai mươi, cô trở thành người tình của anh. Ba mươi, họ cùng kết tóc se tơ.

“Là nghiệt duyên nhỉ.” Cô cảm thán.

“Là chính duyên.” Anh kiên quyết sửa lại.

Họ quyết định chuyển hẳn về Thân Thành sống. Mẹ cô ở đó, bà ngoại anh cũng ở đó. Đây là quyết định được cả hai cân nhắc kỹ lưỡng.

Kỳ Chính Hàn rốt cuộc rời xa nơi mình lớn lên, quay về miền Nam. Không một người giàu có nào là không mê tín, anh xem kỹ vận mệnh, xác định Thân Thành cũng sẽ giúp ích cho sự nghiệp.

Tô Kiến Thanh không phản đối, nhưng thật ra trong lòng cô chỉ mong anh bớt vất vả.

Căn nhà cưới anh mua là một ngôi biệt thự sang trọng. Anh mời không ít thầy phong thủy đến xem, ai cũng bảo vị trí cực kỳ tốt. Núi là của anh, hồ cũng là của anh, còn có cả một khu vườn rộng hơn một mẫu.

Anh vẫn luôn giàu có, và luôn thong dong.

Bà ngoại được đón về sống cùng, nhưng cũng chẳng khác gì ở riêng vì biệt thự quá rộng lớn.

Thời kỳ sau kết hôn là quãng thời gian nhàn rỗi nhất của Tô Kiến Thanh. Cô thuận lợi mang thai, được nghỉ thai sản dài hạn. Lần cuối cô nhàn rỗi như thế là hồi đại học. Mỗi ngày cô đánh bài cùng bà ngoại, mà câu mở đầu của bà luôn là “hồi bé Hàn Hàn thế này thế kia”, nhờ vậy cô biết được không ít chuyện xấu hổ mà anh từng làm nhưng giấu nhẹm.

Bà ngoại là người cao tuổi có tinh thần minh mẫn nhất cô từng gặp. Sự phóng khoáng của bà ảnh hưởng đến Tô Kiến Thanh không ít. Họ cùng ngồi sưởi nắng trong sân, ngắm hoa hải đường nở rộ.

Lâm Lị thường đến thăm con gái đang mang thai, nhưng lại không nỡ bỏ việc kinh doanh nhỏ ở Vân Khê nên lúc nào cũng vội vàng. Tô Kiến Thanh cho rằng mẹ mình chẳng có chút tầm nhìn. Kỳ Chính Hàn khuyên cô rằng, tầm nhìn của một người thể hiện trước hết ở chỗ không đánh giá tầm nhìn của người khác.

Quả thực, kinh nghiệm sống của anh vẫn phong phú hơn cô đôi phần.

Nhưng Tô Kiến Thanh đâu chịu nghe, cô cứ thích chống đối anh, ung dung nằm nghiêng trên giường: “Phải rồi, lớn tuổi là giỏi lắm.”

Kỳ Chính Hàn nhéo má cô, ánh mắt ẩn ý: “Em đang nói ai lớn tuổi đấy?”

Cô lập tức hối hận, chỉ còn cách cầu xin: “Đừng làm đau em bé.” Anh bèn đổi sang dùng tay, vài chiêu đơn giản đã khiến cô không thể kháng cự, từng chút một sa vào.

Đêm Trung thu năm đó, con gái của Tô Kiến Thanh và Kỳ Chính Hàn chào đời. Một cô bé Xử Nữ, ngày lành tháng tốt, nên được đặt tên là Tô Nguyệt Doanh.

Cái tên ấy do Kỳ Chính Hàn đặt. Anh đã gom hết chút thi hứng hiếm hoi trong máu mình để chọn tên cho con gái bảo bối. Tuy chỉ ở mức “tạm được”, nhưng Lâm Lị cũng khen hay, Tô Kiến Thanh thấy vậy cũng thuận theo ý anh.

Nguyệt Doanh còn có một cái tên gọi thân mật: Đào Đào, vì đôi má tròn trịa, đỏ hây hây, trông chẳng khác nào một quả đào tiên. Đáng yêu vô cùng.

Nửa năm sau, Kỳ Chính Hàn đưa mẹ con Tô Kiến Thanh cùng con gái trở về Yến Thành một chuyến.

Lại một mùa xuân tháng ba, hoa nở khắp Kinh thành.

Họ cùng nhau đến rừng anh đào. Nguyệt Doanh có khuôn mặt giống mẹ như đúc, chỉ là nét cười ngọt ngào hơn đôi chút, khi cười hai lúm đồng tiền lún sâu, bé đã biết gọi cha gọi mẹ.

Tô Nguyệt Doanh ngồi trên vai Kỳ Chính Hàn, kéo tai anh đến đỏ cả lên. Ai bảo cha cô bé trời sinh đã mang bộ dạng dễ bị bắt nạt cơ chứ?

“Chính Hàn, sau này con lớn, anh định kể cho con nghe chuyện của chúng ta như thế nào?”

Anh nghĩ một lúc: “Ngày xưa có một cô gái thích anh rất lâu, cuối cùng cũng toại nguyện, trở thành vợ anh.”

“Không đúng, phải là: Có một người đàn ông vì theo đuổi mẹ nên bày đủ trò, cuối cùng mẹ chịu không nổi mới đồng ý. Nào ngờ tên đàn ông vô tình ấy lại bội bạc, thế là mẹ quyết định làm lại cuộc đời.”

Kỳ Chính Hàn nhéo má cô: “Em nói cho rõ, ai mới là người bội bạc?”

Cô cười né tránh: “Câu chuyện của em, em có quyền kể theo cách của em. Kỳ Chính Hàn, anh sắp bốn mươi rồi đấy, sao còn nhỏ nhen thế?”

Kỳ Chính Hàn bị chọc cười.

Hai người cãi nhau, anh lúc nào cũng thua.

Họ đứng dưới tán cây, nhờ người chụp ảnh. Là một nữ sinh viên trẻ tuổi, khi Tô Kiến Thanh tháo khẩu trang, cô gái kia kinh ngạc che miệng, lại liếc sang Kỳ Chính Hàn bên cạnh với vẻ nghi vấn: “Vị này là…”

Tô Kiến Thanh đáp: “Là chồng của chị.”

“Còn đây là con gái chị.” Cô bế Nguyệt Doanh lên. “Đào Đào, chào chị đi con.”

Cô bé ngoan ngoãn mấp máy môi, khẽ gọi một tiếng “chị”.

Nữ sinh viên vừa kích động vừa lúng túng, vội bày tỏ sự hâm mộ, còn nói chính vì Tô Kiến Thanh mà cô ấy chọn học trường này. Tô Kiến Thanh mỉm cười lắng nghe, để cô gái ấy kể về lý tưởng và khát vọng của mình.

Cô nhìn cô gái hai mươi tuổi trước mặt, bỗng cảm khái, cô cũng từng có một thời trẻ trung như thế.

Tô Kiến Thanh bế Nguyệt Doanh, Kỳ Chính Hàn vòng tay ôm lấy vai cô. “Tách” một tiếng, nụ cười ấy được ghi lại mãi mãi.

Nơi đây người đến người đi, ai cũng có câu chuyện của riêng mình: Từng yêu, từng hận, từng khóc, từng cười, từng chia xa rồi lại tái ngộ.

Năm ấy, anh nhặt một chiếc khuyên tai, chạy theo cô ra cửa.

Hôm nay, anh cõng con gái, nắm tay cô xuống núi.

Mười năm thấm thoắt qua nhanh, như cơn gió lướt qua. Là hoa trong gương, là trăng đáy nước. Là những tháng năm tàn phai như dòng nước chảy trôi của cô, cũng là một giấc mộng đẹp giữa cõi phù hoa rực rỡ này. Khi mộng tỉnh, mọi hỉ nộ ái ố đều thành quá khứ.

Những điều từng nắm chặt trong tay, cuối cùng vẫn như cát chảy qua kẽ ngón tay. Tất cả đều là hư vô, là ngọn gió thổi không thể bắt lấy.

May mắn thay, cuối cùng anh vẫn tìm lại được cô. Người ta thường nói tình yêu mong manh như khói sương, nhưng rốt cuộc, chính nó lại là điều bền vững nhất.

Đã cùng nhau đi qua muôn trùng phong cảnh, vậy thì hãy cùng nhau ngắm non sông nước biếc êm đềm.

Em yêu anh, chưa từng hối hận, và cũng chẳng có gì nuối tiếc.

Đó chính là câu chuyện của Tô Kiến Thanh và Kỳ Chính Hàn.

Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang