• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm tĩnh mịch, hơi thở vương vấn, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đan vào nhau. Mọi thứ dần lắng lại, Tô Kiến Thanh tựa trên ngực Kỳ Chính Hàn. Áo quần chẳng rõ đã rơi tán loạn nơi đâu, chỉ cảm nhận được làn da trần trụi áp vào nhau, hơi lạnh từ điều hòa như rút đi từng chút hơi ấm còn sót lại.

Tô Kiến Thanh khẽ rùng mình.

Kỳ Chính Hàn kéo tấm áo khoác phủ lên lưng cô, nhưng vẫn để lộ bờ vai trơn mịn. Ngón tay anh chạm nhẹ vào xương quai xanh mảnh mai, dừng lại nơi làn da ẩm ướt.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi những sợi mi dài khẽ rung động.

Kỳ Chính Hàn luôn cảm thấy Tô Kiến Thanh rất đẹp, đúng gu của anh, một gu thẩm mỹ cố định, chẳng chạy theo thị hiếu số đông. Anh không thích kiểu đẹp sắc sảo hay quá mức tươi tắn, những khuôn mặt phù hợp để xuất hiện trên màn ảnh rộng nhưng lại chẳng có chút sức hút nào với anh.

Anh thích sự thanh thoát, đôi chút bướng bỉnh, cái vẻ lạnh lùng xa cách ấy, mà Tô Kiến Thanh lại hội tụ tất cả những điều đó.

Kiểu đẹp này rất khó giữ, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện trói buộc nó trong lòng bàn tay.

Lúc Kỳ Chính Hàn đang quan sát cô, Tô Kiến Thanh cảm nhận nhịp tim anh dần chậm lại, lòng cô hỗn loạn không thôi.

Kỹ thuật của Kỳ Chính Hàn quá tốt, mỗi lần làm cùng anh, cảm giác rung động trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn. Cứ đà này, sau này cô còn cơ hội rút lui không?

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh, thoạt nhìn như một cái ôm, nhưng thực chất là muốn chạm vào hình xăm kia.

Chỉ cần quen rồi sẽ không còn để tâm nhiều nữa, ngược lại, đôi khi nó còn giúp cô thoát khỏi những cảm xúc quá mức đắm chìm.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tô Kiến Thanh giơ tay khẽ chạm vào gương mặt anh, giọng nói mềm mại đến mức gần như lẫn vào hơi thở.

Giọng anh khàn nhẹ, lười nhác hỏi lại: “Bạn trai cũ của em tên là gì hả?”

Sao anh cứ bám hoài vào chuyện này thế?

Tô Kiến Thanh chống tay lên ngực anh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không trả lời mà hỏi lại: “Đinh Đinh họ gì?”

Kỳ Chính Hàn nhất thời nghẹn họng, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đừng nhắc nữa, thực sự quên rồi.”

Cô cũng cười theo: “Em cũng vậy.” Thú thực, cô chẳng còn nhớ ai đã tặng cuốn sách kia cho mình.

Cả hai đều im lặng, chẳng ai tiếp tục chủ đề vừa rồi. Cuối cùng, Tô Kiến Thanh là người đầu tiên ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

“Thật lòng mà nói, mỗi lần anh sửa kịch bản như vậy có khác nào đang bóp nghẹt khả năng của em đâu.”

Cô kéo dây áo lên vai, động tác vô thức khiến dấu vết mờ nhạt trên xương quai xanh lộ ra rõ ràng. Cô đưa tay vén mái tóc ra sau để lộ đường nét mảnh mai của bờ vai. Nhìn Kỳ Chính Hàn, cô nói: “Em đâu có tham vọng giành giải ảnh hậu hay gì đó, chỉ muốn được trải nghiệm chân thực cảm giác làm diễn viên, anh không thể để em thử sao?”

Kỳ Chính Hàn vẫn nằm đó, sau mỗi lần làm tình, anh đều có dáng vẻ lười nhác như thế.

Anh gối đầu lên cánh tay, ánh mắt dừng lại nơi vòng eo cô đang dần khuất sau lớp quần áo. Một lúc lâu sau, anh mới nheo mắt, chậm rãi hỏi: “Cụ thể thì em muốn trải nghiệm cái gì?”

Tô Kiến Thanh hơi nghiêng người về phía anh: “Ví dụ như cảnh trên xe ấy.”

Anh cười khinh khỉnh, dùng ngón trỏ móc vào giữa dây áo lót của cô rồi nhẹ nhàng kéo một cái, Tô Kiến Thanh không kịp đề phòng lập tức ngã sấp xuống ngực anh.

Kỳ Chính Hàn nói: “Nói lại câu đó một lần nữa xem?”

Giọng anh không nặng nề, lại mang theo sự châm chọc đủ làm người khác kiêng dè.

Tô Kiến Thanh không dám nói tiếp.

Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, tiếp tục mặc quần áo rồi thở dài: “Hay là trong phim sau em đóng Quan Âm Bồ Tát đi, anh thấy sao?”

Kỳ Chính Hàn nhíu mày, ngỡ như mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

“Khỏi phải làm gì hết, chỉ cần mấp máy môi ra lệnh thôi, lại còn được bay lượn trên trời nữa, thật là thanh tao nhã nhặn biết mấy.”

Tô Kiến Thanh dừng lại, nghiêm túc nói: “Càng nghĩ em càng thấy rất hợp với tiêu chuẩn của anh.”

Kỳ Chính Hàn thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười lớn, không hiểu sao trong đầu cô lại có nhiều suy nghĩ kỳ lạ đến vậy.

Kỳ Chính Hàn là người lúc nào cũng căng thẳng, công việc chất chồng, phải tính toán rất nhiều thứ. Tuy rằng anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lúc nào cũng đầy lo âu.

Mẹ mất sớm, người cha giàu có cũng chẳng mấy khi để tâm đến anh. Từ nhỏ, Kỳ Chính Hàn đã phải sống trong một gia đình phức tạp, học cách nhìn sắc mặt người khác, khéo léo lấy lòng để sinh tồn.

Thế nên, anh sớm trở thành kẻ biết tiến biết lùi, giỏi xoay xở và cư xử chu toàn với mọi người, một Kỳ Chính Hàn mà ai nhìn vào cũng thấy hoàn mỹ.

Chỉ khi ở bên Tô Kiến Thanh, anh mới có thể thả lỏng, cảm giác ấy còn thoải mái hơn cả những lần tụ tập với đám bạn như Chu Già Nam. Khi có cô bên cạnh, mọi ưu phiền đều được tạm gác lại, ngay cả cơn thèm thuốc cũng chẳng còn mãnh liệt như trước.

Dù công việc vẫn chất đống, điện thoại vẫn liên tục sáng màn hình với vô số cuộc gọi chưa kịp hồi đáp, nhưng lúc này, anh chẳng muốn làm gì cả.

Kỳ Chính Hàn bình tĩnh ngắm nhìn gò má cô, chỉ mong giây phút này kéo dài thêm chút nữa, trong đầu bỗng dưng tính toán, cô đã ở bên anh bao lâu rồi?

Đôi khi, sau những ngày quấn quýt, tiễn cô đi rồi, anh lại thấy trống trải. Cảm giác này rất hiếm hoi, bởi từ trước đến nay anh luôn quen với việc một mình, lẽ ra anh phải thấy bình thường mới đúng.

Tô Kiến Thanh cúi xuống xỏ giày, tiện tay vơ quần áo của anh ném lên người anh. Áo sơ mi suýt rơi xuống đất, Kỳ Chính Hàn nhanh tay giữ lại.

Cô nói: “Mặc vào đi, ra ngoài mua kem với em.”

“Ăn kem hả?” Anh rốt cuộc cũng ngồi dậy, giọng điệu cưng chiều. “Em muốn ăn loại nào, anh bảo người ta mang đến.”

Tô Kiến Thanh lườm anh đầy ghét bỏ: “Anh sống có vui không vậy? Mở miệng là bảo người ta thế này, bảo người ta thế kia. Chẳng lẽ chưa từng tự mình đi siêu thị bao giờ?”

Anh ngượng nghịu: “Rất ít.”

Thái độ thành khẩn khiến cô chẳng nỡ trách móc thêm, chỉ đành cười trừ cho qua.

Trong lúc anh mặc quần áo, cô rút mấy tờ khăn giấy ướt, chậm rãi lau ghế da, sau đó cúi xuống lau sàn xe.

Kỳ Chính Hàn kéo cổ tay cô ngăn lại: “Đừng dọn, lát nữa có người đến làm mà.”

Cô gạt tay anh ra, chẳng buồn ngẩng đầu, vừa lau chùi vừa nói kháy: “Anh đúng là không biết xấu hổ chút nào.”

Anh đành nói: “Thôi được, anh dọn, được chưa? Em vào tắm trước đi.”

Cô ngoan ngoãn bước xuống xe.

Sau khi tắm xong, Tô Kiến Thanh sửa sang lại bản thân, thay một chiếc áo thun trắng. Cô quấn dây buộc tóc quanh cổ tay, vừa giơ tay búi tóc vừa lơ đãng liếc sang người đàn ông bên cạnh.

Bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô mỉm cười nói: “Nhìn em mãi mà không khen em xinh đẹp gì cả.”

Kỳ Chính Hàn cũng nhạt nhẽo cười, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: “Đẹp mà, sao em có thể không đẹp được chứ.”

“Coi như anh biết điều.” Cô buộc tóc xong thì vui vẻ bước tới. “Đi thôi.”

Hai người cùng đến siêu thị mua kem. Kỳ Chính Hàn không mua gì cả, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Đến lúc tính tiền, anh tiện tay nhặt ba hộp bao cao su từ kệ bên cạnh, ném vào đống đồ ăn vặt trong giỏ.

Quả thực là rất xấu hổ, nhân viên thu ngân nhìn họ bằng ánh mắt đầy sâu xa, thậm chí Tô Kiến Thanh còn cảm thấy ánh mắt kia có phần hâm mộ. Quả nhiên, đi đến đâu, hoa đào của anh cũng nở rộ đến đó.

Cô nhanh chóng nhét hết đồ vào túi.

Trên đường về, hai người chậm rãi bước đi trên phố, Tô Kiến Thanh khoác tay Kỳ Chính Hàn.

Những chiếc xe chạy ngang qua cuốn theo cơn gió, lướt qua họ, rẽ vào con đường ven sông. Gió đầu hạ phảng phất hơi nước từ mặt hồ, mang theo cảm giác mát lành vấn vít quanh họ.

Tô Kiến Thanh dùng đầu lưỡi cuốn lấy phần kem, toàn thân như được bao bọc bởi vị ngọt mát. Cô rất thích cảm giác này, khoảnh khắc hiện tại khiến cô thực sự vui vẻ.

Nhưng Kỳ Chính Hàn chắc chắn sẽ không nghĩ như cô. Anh không phải kiểu người nhạy cảm với những điều nhỏ nhặt, đối với anh, khoảnh khắc vui vẻ nhất chỉ có thể là khi hòa vào cơ thể cô.

Điện thoại chợt reo, là cha của cô gọi đến.

Tô Kiến Thanh nói với Kỳ Chính Hàn một tiếng rồi bước qua bên kia nghe máy.

“Đang ở cạnh bạn trai à?” Cha vừa cười vừa trêu chọc cô.

Tô Kiến Thanh khựng lại, ánh mắt vô thức hướng về phía Kỳ Chính Hàn đang đứng bên hồ. Tay anh đút túi quần, dáng vẻ tùy ý, ngoại hình vẫn ưu tú như thế. Anh cũng đang nhìn cô, không có cảm xúc nào khác, chỉ đơn thuần là kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảnh khắc vui vẻ nhất rõ ràng còn chưa qua đi vậy mà cô chỉ có thể nói: “Không, bọn con tách ra rồi.”

Giọng cha vẫn điềm đạm: “Sao chẳng thấy con nhắc gì vậy?”

“Cảm thấy không hợp nhau nữa.” Cô nói dối, cúi đầu, tránh ánh mắt Kỳ Chính Hàn.

Đầu dây bên kia, Tô Quảng Nguyên im lặng hồi lâu.

“Duyên đến duyên đi, chẳng thể cưỡng cầu.” Ông thở dài rồi nói. “Chia tay cũng tốt, nghĩa là người ấy không phải nhân duyên của con. Nhưng nhớ kỹ, mỗi người con gặp gỡ đều sẽ dạy cho con điều gì đó. Có thể bây giờ chưa nhận ra, nhưng theo thời gian, con sẽ thay đổi. Không ai bước vào cuộc đời con một cách vô nghĩa cả. Đừng oán trách, cũng đừng tiếc nuối.”

Cha cô rất thích giảng giải đạo lý, vì ông là giáo viên. Dù Tô Kiến Thanh chưa từng than thở lấy một câu, ông vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ cô.

Tô Quảng Nguyên là người tu thiền, tâm tính vốn rộng rãi khoáng đạt, nhưng ông không chắc cô con gái hai mươi tuổi của mình có được tầm nhìn như thế hay không.

Cuối cùng, ông dặn dò: “À, nhớ trả lại đồ cho người ta nhé.”

Ông đang nhắc đến chiếc vòng tay.

Tô Kiến Thanh khẽ “dạ” một tiếng: “Đã trả rồi ạ.” Giờ đây, Tô Kiến Thanh có thể thản nhiên nói dối mà không chút chần chừ.

Cúp máy, cô chầm chậm đi về phía người đàn ông: “Chính Hàn.”

Tô Kiến Thanh níu nhẹ ống tay áo của anh: “Hôm nay em phải về một chuyến. Máy lạnh hỏng, em hẹn thợ đến sửa rồi.”

“Hai ngày nữa hãy sửa.” Kỳ Chính Hàn nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối, rõ ràng không có ý để cô rời đi, anh còn giữ lấy tay cô.

Tô Kiến Thanh đáp: “Hẹn trước rồi, đâu thể lỡ hẹn với người ta được? Với lại, anh đâu có chuyện gì quan trọng.”

“Anh không có chuyện quan trọng?” Kỳ Chính Hàn véo má cô. “Anh đang đói đây này.”

Cô nhíu mày hỏi: “Không phải ban nãy mới ăn rồi sao?”

Anh cười nhạt: “Mới có hai lần, không đủ.”

Tô Kiến Thanh liếc quanh bốn phía, tỏ vẻ khó chịu: “Nói cái này ở ngoài đường làm gì.”

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm, sau đó hơi nghiêng người về phía cô, nói nhỏ: “Hay là phải bắt anh nói thẳng ra rằng anh không rời xa em nổi?”

Vẻ mặt căng thẳng của Tô Kiến Thanh hơi dịu đi, cô nhoẻn miệng cười: “Anh vừa nói cái gì cơ?”

Rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn cố tình vểnh tai chờ anh nhắc lại lần nữa.

Kỳ Chính Hàn cười rộ lên, ôm cô vào lòng rồi cùng nhau sánh bước.

“Thôi được rồi, muốn đi thì đi đi. Lớn rồi, không giữ được nữa.”

Tô Kiến Thanh về đến nhà, nhìn thấy xe của Chu Già Nam đậu dưới lầu, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong tòa nhà, náo động đến mức gà bay chó sủa.

Nơi ở trọ của Vương Doanh Kiều nằm ngay dưới tầng của Tô Kiến Thanh, muốn lên nhà, nhất định phải đi ngang qua cửa phòng cô ấy.

Và lúc này đây, cô đứng ngay trên chiếu nghỉ cầu thang, vô tình chứng kiến một màn kịch khôi hài đang diễn ra.

Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, chiếc ghế bị quăng xuống từ cầu thang, lăn mấy vòng rồi vỡ tan tành.

Kiểu hành động điển hình của Chu Già Nam.

“Tao là ai hả? Tao là thằng đàn ông của cổ! Mẹ kiếp, hôm nay ông đây phải đánh chết thằng chó như mày!”

Là giọng nói của Chu Già Nam.

Tô Kiến Thanh bước lên vài bậc, cúi đầu nhìn.

Vương Doanh Kiều đứng sau lưng Chu Già Nam, trước mặt là một người đàn ông nhỏ con đang bị đấm ngã vào bức tường đối diện. Ông ta bị đánh đến mức vất vả lắm mới có thể vịn vào tường bò dậy.

Tô Kiến Thanh nheo mắt nhìn cho kỹ, đó là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, có vài nét hao hao giống Vương Doanh Kiều.

Ông ta là cha ruột của Vương Doanh Kiều, sở dĩ Tô Kiến Thanh biết được vì ông ta từng nhiều lần đến tìm con gái để đòi tiền, nếu không xin được sẽ đánh cô ấy, chẳng biết hôm nay có phải cũng vì lý do đó không.

Chu Già Nam giơ nắm đấm, Vương Doanh Kiều hoảng loạn kéo lấy cánh tay hắn: “Đừng đánh nữa!”

Chu Già Nam nhíu mày, cáu kỉnh hất tay cô ra: “Tránh ra!”

Tên đàn ông gầy gò kia làm sao có thể chống lại một thanh niên cao to như Chu Già Nam, vừa mới đứng lên lại bị một cú đá văng xuống đất.

“Lúc nãy không hùng hổ lắm sao? Hả?” Chu Già Nam giẫm lên mặt ông ta, nghiến răng cười lạnh. “Mày có tư cách làm cha không? Mày xứng sao?”

Vương Doanh Kiều nhìn cha mình bị đánh đến mức máu me be bét, hoảng loạn che miệng kêu lớn rồi dần dần nức nở thành tiếng: “Đừng đánh nữa, em xin anh đấy!”

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào phía sau, Chu Già Nam mới miễn cưỡng nới lỏng lực dưới chân.

Ông Vương lại lồm cồm bò dậy, đưa tay quẹt máu trên mặt, dường như còn bị rụng mất một chiếc răng, nói chuyện cũng lúng búng, mang theo giọng điệu đặc trưng của dân địa phương.

Ông ta không cam lòng, run rẩy chỉ tay vào Chu Già Nam, buông vài lời đe dọa.

Chu Già Nam có bao giờ nghe lọt tai những thứ này? Ngay lập tức lại nhấc chân định giẫm tiếp, ông Vương vội vàng co cẳng chạy thẳng xuống lầu, không quên vừa chạy vừa ngoái lại xem có ai đuổi theo hay không.

Tô Kiến Thanh nghiêng người, nhường đường cho ông ta. Cô thấp thoáng thấy những vệt máu rơi rải rác trên nền đất.

Thật kỳ lạ, mỗi lần gặp Chu Già Nam, mọi chuyện đều kịch tính như vậy. Không có một lần nào trôi qua trong yên bình, không có lần nào không cãi vã, không đánh nhau, không đập phá đồ đạc.

Đèn cảm biến ở hành lang đã tắt từ lâu, Tô Kiến Thanh đứng trong bóng tối một lúc, nhìn theo bóng dáng gã đàn ông vừa khuất dần dưới tầng rồi mới đưa mắt nhìn lên.

Chu Già Nam đang ôm Vương Doanh Kiều, một tay đút túi quần, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Tô Kiến Thanh không vội bước đến mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn dáng vẻ Vương Doanh Kiều yếu ớt khóc nức nở.

Bất kể họ đã từng tổn thương nhau đến mức nào, bất kể giữa họ đã có bao nhiêu hận thù, nhưng ít nhất vào khoảnh khắc này, Vương Doanh Kiều thực sự tìm thấy chút cảm giác an toàn từ Chu Già Nam.

Đó còn là thứ cô ấy thiếu thốn nhất trong cuộc đời mình, làm sao cô ấy có thể không mê đắm?

Vương Doanh Kiều từng nói với Tô Kiến Thanh, vì là con gái nên ngay từ khi mới sinh ra đã bị cha ruột ném vào thùng rác trước cổng bệnh viện, là bà nội đã nhặt cô ấy về, giữ lại mạng sống nhỏ bé này.

Một đứa trẻ hân hoan đến với thế gian, mang theo tất cả sự háo hức với cuộc sống, sau cùng lại bị nghiền nát từng chút một dưới sự áp bức của gia đình.

Vậy nên khi trưởng thành, cô ấy không ngừng tìm kiếm những thứ có thể bù đắp cho mình. Thế là cô ấy đâm đầu vào một người đàn ông như ảo ảnh, si mê không lối thoát.

Tô Kiến Thanh lại nhìn về phía Chu Già Nam.

Hắn nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, chưa bao giờ cô thấy hắn kiên nhẫn đến vậy.

Nếu không phải Vương Doanh Kiều kể lại, Tô Kiến Thanh sẽ không biết, hắn từng cố giữ lại đứa bé của bọn họ.

Hắn cũng từng mời cô ấy đến dự tiệc gia đình, gặp mặt cha mẹ mình, thậm chí còn lớn tiếng tuyên bố sẽ cưới cô ấy.

Hắn cũng sẽ vì Vương Doanh Kiều mà ra tay với kẻ khác.

Chu Già Nam, kẻ cặn bã ấy, khi im lặng ôm lấy Vương Doanh Kiều, vẫn khiến Tô Kiến Thanh nhìn ra chút tình nghĩa.

Chút tình nghĩa ấy không đủ để thay đổi cách nhìn của cô về hắn, nhưng dù sao, vẫn là tình nghĩa. Một thứ mà cô chẳng bao giờ dám mơ cầu.

Hắn thô lỗ, nóng nảy, ăn nói khó nghe, đáng ghét vô cùng.

Còn những kẻ “văn minh” sẽ không làm điều nông nổi, thật thể diện làm sao.

Hai người họ im lặng ôm nhau, khung cảnh rất yên tĩnh. Trên cầu thang, chỉ còn vang lên tiếng bước chân của Tô Kiến Thanh.

Chu Già Nam hừ một hơi, giọng điệu còn hằn học: “Được rồi, đừng khóc nữa, dọn qua chỗ anh ở đi.” Bàn tay của hắn vẫn đang nhẹ nhàng dỗ dành.

Vương Doanh Kiều định nói gì đó.

Chu Già Nam không để cô mở miệng: “Đừng có bướng với anh.”

Tô Kiến Thanh đi ngang qua họ, muốn nói với Vương Doanh Kiều vài câu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Chu Già Nam quét mắt qua, ánh nhìn sắc lẻm: “Còn chưa biến? Muốn ăn đòn à?”

Tô Kiến Thanh biết điều mà rời đi.

Nếu là người khác nói câu này, cô sẽ xem đó là lời dọa dẫm. Nhưng với Chu Già Nam, hắn sẽ làm thật.

Hôm nay Tô Kiến Thanh không kịp an ủi Vương Doanh Kiều, cô còn việc khác phải làm, dự định đợi tới tối sẽ gọi điện hỏi thăm. Thợ sửa điều hòa vừa rời đi, Kỳ Chính Hàn lại gọi đến.

Cô bắt máy: “Gì đây?”

Anh hỏi: “Xong chưa? Anh qua tìm em.”

Tô Kiến Thanh lạnh giọng: “Đừng có rộn tới rộn lui, anh không thấy phiền sao?”

“Không phiền.” Bên kia vang lên tiếng chìa khóa lách cách, anh dứt khoát nói. “Đừng ngủ, để cửa cho anh.”

Tô Kiến Thanh thở dài.

Thế là cô đành ở nhà chờ.

Khi Kỳ Chính Hàn đến nơi, Tô Kiến Thanh còn đang buồn ngủ nhìn thời gian trên điện thoại, đoán anh đã chạy xe rất nhanh. Rõ ràng quãng đường bốn mươi phút, anh chỉ mất có ba mươi.

Vội vàng như vậy làm gì?

Không chịu nổi một phút trống vắng à?

Lúc này, Tô Kiến Thanh nằm nghiêng trên sô pha xem phim, đã mệt rũ cả người. Cô gắng mở mắt, hỏi: “Anh tự lái xe đến hả?”

Kỳ Chính Hàn không đáp, chỉ đổi giày, bước vào. Một bóng dáng cao lớn phủ xuống, trong tầm nhìn nửa tỉnh nửa mê, hình dáng của anh dường như hòa vào hàng mi cô.

Tô Kiến Thanh hít sâu một hơi, miễn cưỡng chống người ngồi dậy.

“Ngủ rồi hả?” Anh hỏi.

Tô Kiến Thanh vuốt lại mái tóc rối bời, tự giễu cợt: “Không ngủ nữa, chuẩn bị hầu hạ.”

Kỳ Chính Hàn không nói hai lời bế cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Rất nhanh, Tô Kiến Thanh được đặt xuống giường. Chiếc điều hòa vừa sửa xong thổi ra luồng gió mát dễ chịu khiến cô chẳng buồn động đậy, chỉ mong anh nhanh chóng giải quyết cho xong.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng đêm hắt lên ban công, soi rõ chậu lan quân tử đặt ở góc tường.

Kỳ Chính Hàn cùng cô lên giường.

Đây không phải lần đầu anh ngủ trên chiếc giường này.

Lần trước, cũng là một chuyện nực cười. Trước khi ngủ, Tô Kiến Thanh phát hiện trên giường có một con ong. Cô vốn rất sợ những con côn trùng nhỏ như vậy, hoảng hốt gọi điện cho anh. Kỳ Chính Hàn bị đánh thức giữa đêm, hỏi cô có chuyện gì.

Cô nói nhà có côn trùng, anh hướng dẫn cô cách đuổi đi, nhưng Tô Kiến Thanh quá nhát, tuyệt nhiên không dám động tay.

Cuối cùng, anh bật cười bất lực: “Để anh qua đó.”

Rồi anh thực sự đến, giúp cô giải quyết rắc rối xong, anh mệt mỏi nằm xuống giường, vẫy tay gọi: “Ngủ luôn đi, qua đây để anh ôm nào.”

Thế là cô chui vào lòng anh.

Đôi khi cũng nghĩ, chắc vẫn còn chút tình cảm nhỉ.

Ngoài sự trao đổi rõ ràng, “anh cho cô lợi ích, cô đáp lại bằng thân xác”, liệu có tồn tại thứ chân tình nào không thể cân đo đong đếm?

Nếu không, sao anh lại chịu lái xe suốt quãng đường dài giữa đêm khuya chỉ để giúp cô đuổi một con ong?

Cô muốn hỏi anh: Là vì sự tử tế, hay là vì yêu?

Cô đấu tranh với chính mình song lại chẳng dám nói ra.

Tô Kiến Thanh không muốn làm kẻ yêu đơn phương, không muốn hạ thấp bản thân. Nhưng bởi vì sự dịu dàng của anh, tất cả đều đổ bể, cô cứ thế ngày càng lún sâu.

Lúc này, nằm gọn trong vòng tay anh, cô lặng lẽ chờ đợi.

Thế nhưng, giữa cơn buồn ngủ chập chờn, điều duy nhất cô nhận được lại là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, cùng với một tiếng gọi dịu dàng.

“Ngủ ngon, bé ngoan.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK