• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đến đây, Tô Kiến Thanh đã lau đi lớp son môi. Lời trêu chọc của Tạ Tiêu vô tình giúp cô thu lại những cảm xúc đang rạo rực muốn trỗi dậy. Cô kìm nén chút mong chờ từ tận đáy lòng, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.

Nếu đã buông xuôi thì gặp lại đã làm sao? Quan hệ giữa họ cũng chẳng cần thêm lời vá víu nào. Cứ thản nhiên mà đối mặt.

Tấm bình phong quả là thứ hữu dụng, có thể giúp cô che đi phần nào cảm giác rối bời. Vì thế, khi “ông chủ lớn” đến, dù mọi người xung quanh đều ào ào ra đón tiếp, Tô Kiến Thanh vẫn nép mình trong góc này.

Cô không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của hai người họ.

“Ai đến vậy?” Tạ Tiêu không hiểu chuyện gì bèn thò đầu ra nhìn.

Cô ấy thấy gì đó qua khe cửa, liền hít sâu một hơi. Tô Kiến Thanh vẫn không ngoảnh lại.

Tạ Tiêu khẽ kêu một tiếng: “Má ơi.”

Đoán được tình huống, Tô Kiến Thanh không biểu hiện thái độ. Cô đang rót nước trái cây thì bị Tạ Tiêu phấn khích túm lấy bàn tay, làm nước đổ ra nửa ly. Cô nhìn Tạ Tiêu, cô ấy mấp máy môi: “Em thấy người đó rồi.”

Xung quanh còn có người khác, cô ấy cố gắng tiết chế cảm xúc.

Tô Kiến Thanh hờ hững đáp: “Ừ.”

“Đẹp trai quá đi.” Tạ Tiêu lại làm khẩu hình miệng. Cô ấy vẫn chưa thỏa mãn, lại nghiêng người qua khe hẹp của bình phong để nhìn tiếp.

Kỳ Chính Hàn cùng Lục Bồi Văn bước vào. Anh là người cao nhất trong đám đàn ông có mặt, gần như chạm cả vào khung cửa. Trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, lịch thiệp đáp lại những lời chào mời. Bộ vest cắt may tinh xảo càng tôn thêm dáng người vai rộng eo thon.

Tạ Tiêu cứ tưởng Lục Bồi Văn đã là cực phẩm, ai ngờ trong giới này còn có một nhân vật xuất sắc đến thế. Cô ấy nhìn đến ngẩn ngơ.

Đám người dạt ra, tầm nhìn của Kỳ Chính Hàn cũng trở nên thoáng đãng. Anh đảo mắt một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trên tấm bình phong vài giây rồi mới thu về.

Lục Bồi Văn nhường chỗ ngồi chính cho anh, Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Khách sáo thế, ngài Lục ngồi đi.”

Giọng anh trầm vững, như từ một nơi xa xăm nào đó vọng đến, truyền vào tai Tô Kiến Thanh. Cô cảm giác vị nước trái cây trong miệng mình trở nên đắng chát, cô chậm rãi nhai, để những tép quả vỡ ra, len lỏi qua kẽ răng.

“Bọn tôi chờ cậu nãy giờ, còn tưởng cậu không đến nữa, tự phạt mười ly đi.” Lục Bồi Văn nói.

Kỳ Chính Hàn chọn một chỗ trống, ngồi bắt chéo chân, nhận lấy điếu thuốc có người đưa, cúi đầu châm lửa, nụ cười hời hợt: “Mười ly? Muốn chuốc say tớ à, có âm mưu gì đây?”

Tô Kiến Thanh từng thấy tửu lượng của anh, dù khó tin nhưng đúng là điểm yếu của anh thật.

Rượu được đưa đến trước mặt Kỳ Chính Hàn, anh không chút do dự cạn sạch.

Ánh mắt anh lướt lên bức họa thời Đường treo phía trên bình phong rồi dừng lại ở bóng dáng xinh đẹp phía sau bức họa. Anh khẽ động yết hầu, nuốt xuống từng ngụm rượu đắng nơi cổ họng.

“Tớ có âm mưu gì chứ? Cùng lắm cậu say thì tớ đưa cậu về, hôm nay đâu có cô nào đi cùng.”

Kỳ Chính Hàn lại nhận một ly rượu trắng đầy khác, uống cạn không chút do dự, giọng đầy tâm trạng: “Làm sao cậu biết không có?”

“Ối dào.” Có người ở đó ồn ào lên. “Quản gia nghiêm thế cơ à, giám đốc Kỳ ơi.”

Kỳ Chính Hàn chỉ cười cho qua, không nói gì thêm.

Nước trái cây trong chiếc ly của Tô Kiến Thanh đã cạn rồi. Cô im lặng nhìn lớp cặn trắng đọng lại thành vòng tròn dưới đáy ly.

Cũng may son môi đã được lau đi từ trước. Cô thở dài, tự xua đi những cảm xúc thừa thãi trong lòng.

Tạ Tiêu vì không tiện tám chuyện ngay lúc này nên cúi đầu nhắn tin liên tục: [Đẹp trai quá!]

[Đẹp điên đảo! Trời ơi! Soái quá trời đất ơi!]

[Chị đúng là có phúc quá đáng luôn ấy! Đã từng ngủ với người như thế! Em ghen tỵ muốn chết!]

Ban đầu Tô Kiến Thanh không định trả lời, nhưng nhìn đến dòng cuối, cô không nhịn được nhắn lại: [Ngủ được với chị cũng là phúc của anh ấy mà.]

Tạ Tiêu: [Chuẩn chuẩn chuẩn! Chuẩn không cần chỉnh luôn!]

Biết được anh sống tốt, Tô Kiến Thanh vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Bản thân cô cũng không rõ tâm trạng của mình là gì, có thể là buông bỏ, cũng có thể là một chút lạnh nhạt chẳng hề liên quan. Song, đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt lấy thành ly đã bán đứng cảm xúc của cô lúc này.

Giá như một ngày nào đó có thể tu luyện được sự dửng dưng, đủ bình thản đối mặt với mọi điều liên quan đến anh, thì tốt biết bao.

Kỳ Chính Hàn đến khá muộn, từ tiếng ồn bên ngoài có thể đoán được mọi người đang uống đến cao trào. Tô Kiến Thanh không định nán lại đến tàn tiệc cùng họ.

Cô từng đắn đo liệu có nên qua chào hỏi anh một câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không phù hợp. Trong một nhóm toàn đàn ông đang ngồi quây quần, sự xuất hiện của cô sẽ trở nên thật lạc lõng.

Tô Kiến Thanh đứng dậy, khoác lại áo, gỡ tóc ra khỏi cổ áo.

“Chúng ta đi thôi, Tiêu Tiêu.”

Tạ Tiêu đi trước, Tô Kiến Thanh theo sau, cùng bước ra hành lang. Tiếng cười nói rôm rả lập tức ngưng bặt khi hai cô gái xuất hiện.

Tô Kiến Thanh không ngờ, Kỳ Chính Hàn lại đang ngồi ngay đối diện với tấm bình phong. Vừa bước ra, cô liền bất ngờ chạm phải ánh mắt anh.

May mà cô đã chuẩn bị sẵn cách ứng đối, mỉm cười với anh một cách điềm tĩnh, đó là phép lịch sự tối thiểu mà cô có thể làm được.

Kỳ Chính Hàn ngồi tựa lưng lười nhác, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, bóng dáng trong làn khói thuốc mờ ảo khiến khuôn mặt tinh xảo của anh như ẩn như hiện. Anh gầy đi, đường nét xương hàm càng rõ ràng, sắc sảo hơn.

Có lẽ là do xa cách quá lâu, khoảng cách khiến vẻ ngoài của anh trở nên mê hoặc hơn.

Anh đối diện với Tô Kiến Thanh, dù cô đã mỉm cười chào hỏi, người đàn ông ấy vẫn không hề phản ứng, ngược lại ánh mắt còn trở nên sắc lạnh hơn, chỉ dán chặt lấy cô.

Tô Kiến Thanh điềm nhiên rời mắt, nói với Lục Bồi Văn: “Anh Bồi Văn, mai em còn việc, em về trước nhé.”

Lục Bồi Văn lập tức đứng dậy, nói muốn đưa cô về.

Cô từ chối: “Không cần đâu, bọn em có xe.”

“Vậy em cẩn thận nhé, đi đường an toàn.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Dạ.”

Cô khoác tay Tạ Tiêu cùng rời khỏi.

Cánh cửa phòng bao khép lại, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng bị chặn lại ở phía sau. Không khí bên ngoài se lạnh. Tô Kiến Thanh thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng kết thúc bữa tiệc khiến người ta phải căng như dây đàn.

Cô lặng lẽ bước về phía trước, mặc cho Tạ Tiêu vẫn đang say mê bàn tán về nhan sắc của Kỳ Chính Hàn. Những lời tán tụng kia, Tô Kiến Thanh không nghe lọt tai lấy một chữ.

Tới sảnh khách sạn, Tạ Tiêu nói: “Để em lái xe qua đây, chị chờ ở đây một lát nhé.”

Tô Kiến Thanh gật đầu, giữa chân mày lộ ra vài phần mệt mỏi: “Được.”

Cô chọn một chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Nhưng ngay khi vừa ngồi, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, khăn quàng cổ đâu rồi?

Tô Kiến Thanh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ nhắn tin cho Tạ Tiêu: [Chị để quên khăn quàng cổ rồi, quay lại lấy cái đã, em chờ chị chút nhé.]

Thế là cô quay ngược trở lại, thuận tiện suy nghĩ xem mình đã để quên ở đâu.

Nếu nhớ không nhầm thì hẳn là ở sô pha ngay cửa.

Đứng trước cửa, Tô Kiến Thanh mất nửa phút để chuẩn bị tâm lý. Ngay khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô nghe thấy bên trong có người hỏi: “Cô gái đó từng theo cậu phải không?”

Cô khựng lại, nắm lấy tay nắm cửa, im lặng hồi lâu không nhúc nhích.

Một giọng nói xa lạ trả lời: “Phải mà, chẳng phải phim này do Chính Hàn giới thiệu cho cô ấy sao?”

Lại có người hỏi: “Thế sao chia tay rồi?”

Bên trong im ắng thật lâu, đến mức có người khuyên nên đừng nói chuyện riêng tư nữa. Trong tiếng nói chuyện hỗn loạn ấy, cô bắt được chất giọng trầm ấm quen thuộc của anh.

Kỳ Chính Hàn lạnh nhạt đáp: “Lỗi tại tôi.”

Đêm tối lạnh lẽo, trên tầng cao của thành phố, Tô Kiến Thanh như đang rơi xuống một sườn núi, chậm rãi mà nặng nề. Sự nhẫn nhịn và lùi bước không điều kiện, đó vốn dĩ là thói quen lâu nay của cô. Nhưng đến lúc này, câu nói kia lại khiến cô mềm lòng, cả người như rã rời, chẳng còn chút sức lực.

Cô buông lỏng tay đang định đẩy cửa, đứng đó, mệt mỏi và yếu đuối.

Thật ra có chút hối hận, lẽ ra hôm nay cô không nên tới.

Tô Kiến Thanh không định lấy lại khăn quàng nữa, vừa định rời đi thì cửa lại mở ra.

Người đàn ông đứng đó, kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Hai người cách nhau chưa đến nửa mét, chỉ bị ngăn bởi cánh cửa. Bóng anh đổ xuống, che phủ lên người cô.

Gần đến mức cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn anh.

Cúi đầu, cô thấy anh đang cầm chiếc khăn quàng của mình.

Kỳ Chính Hàn nâng cánh tay lên: “Sao lại hậu đậu thế?”

Tô Kiến Thanh nhận lấy khăn, định nói cảm ơn, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra nổi. Cô quay người định rời đi.

Kỳ Chính Hàn bước theo sau: “Anh cũng đi, cùng nhau nhé.”

Cô điều chỉnh nhịp thở, khẽ gật đầu: “Dạ.”

Hành lang yên ắng, dưới chân là thảm trải tinh xảo, từng bước chân chậm rãi cũng không phát ra âm thanh. Tô Kiến Thanh đi trước một chút, cô cảm nhận rất rõ ánh mắt nóng rực của anh vẫn dán chặt trên người mình.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn nửa cười nửa không cất lời: “Có khí sắc rồi đấy, trông xinh hơn rồi.”

Cô cũng cúi đầu cười nhẹ: “Chẳng lẽ trước kia không xinh hả?”

Không khí giữa hai người rốt cuộc cũng dịu lại đôi phần.

Cô vẫn hay thích bắt bẻ anh như thế. Kỳ Chính Hàn mỉm cười, sánh vai đi bên cạnh cô, không nhìn thẳng nữa, nhưng ánh mắt nơi khóe vẫn lặng lẽ dõi theo: “Để anh đưa em về.”

Vẫn là kiểu nói chuyện không mang dấu hỏi quen thuộc, kiêu ngạo như bản năng.

Cô từ chối: “Trợ lý của em đang chờ dưới lầu.”

Khi họ xuống đến sảnh, Tạ Tiêu đã lái xe đợi sẵn.

Kỳ Chính Hàn không tiếp lời, chỉ sải bước vượt qua cô, tiến thẳng đến trước xe. Anh cúi người, mang theo hơi rượu lạnh lẽo, áp sát cửa kính ghế lái, khiến Tạ Tiêu choáng váng trước nhan sắc này, phải mất hai giây mới phản ứng được.

Kỳ Chính Hàn nói thẳng: “Em cứ về trước đi, để anh đưa cô ấy.”

“Hả?” Tạ Tiêu nhìn về phía Tô Kiến Thanh cầu cứu.

Tô Kiến Thanh đưa tay mở cửa ghế phụ.

Bàn tay to của người đàn ông đặt lên tay cô, có chút lực. “Cạch” một tiếng, cửa xe bị ấn chặt lại.

Cô không thể xử lý cánh cửa, theo phản xạ liền rút tay về để tránh chạm vào anh.

Kỳ Chính Hàn cụp mắt, lặng lẽ nhìn vẻ mặt cố chấp của cô lúc này.

Sau đó anh liếc sang Tạ Tiêu một cái.

Tạ Tiêu làm sao không hiểu tình cảnh hiện tại là gì chứ? Cô ấy nhanh chóng nhận ra ánh mắt ra hiệu của Kỳ Chính Hàn, liền lập tức đáp lại bằng một cái nhìn “đã rõ”, không hề do dự thêm giây nào, phản bội Tô Kiến Thanh lái xe rời đi.

Tô Kiến Thanh đứng ngẩn ra giữa làn khói xe, cho đến khi chiếc xe kia khuất bóng. Cô lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một lúc sau ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực.

Cô nói: “Em sẽ gọi xe.”

Kỳ Chính Hàn không mấy để tâm, cười nhạt: “Cứ gọi đi, đến một chiếc anh đuổi một chiếc.”

Cô nắm chặt điện thoại, nhìn anh đầy khinh bỉ: “Anh khác gì du côn đầu đường xó chợ?”

Anh mặt dày cười khẽ: “Không thể nể mặt anh một lần à?”

Chiếc xe sang trọng rực rỡ nhanh chóng chạy tới. Tài xế vẫn là chú Hà, người đã lâu không gặp. Ông cười thân thiết với cô: “Lên xe đi, cô Kiến Thanh.”

Kỳ Chính Hàn hơi nghiêng người về phía cô, giọng điệu như đang trêu chọc, thấp giọng lặp lại: “Lên xe đi chứ, cô Kiến Thanh?”

Hiện tại, Tô Kiến Thanh không còn chấp nhận nổi sự mập mờ ấy nữa. Chính vì vậy, cô càng phải giữ phong thái rộng lượng, không để bản thân sa vào quá khứ giữa họ. Thế nên, cô không từ chối nữa, bước vào xe qua cánh cửa do chính Kỳ Chính Hàn mở ra.

Cô nói: “Vậy thì phiền anh, ngài Kỳ.”

Hơi rượu trên người anh bao trùm lấy cô. Kỳ Chính Hàn nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Trước đây mỗi lần ngồi trong chiếc xe này, cô thích ôm chặt lấy anh, tận hưởng cảm giác được hơi thở ấm áp của anh bao bọc. Giờ phút này, giữ một khoảng cách, Tô Kiến Thanh lại khôi phục lại cảm giác căng thẳng như lần đầu tiên lên xe anh.

May mà là đêm khuya, đường không tắc. Thời gian ở cạnh nhau sẽ không vượt quá nửa tiếng.

Năm phút sau, Kỳ Chính Hàn phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Dạo này thế nào?”

Cô đáp ngắn gọn: “Cũng ổn.”

“Có đang quen ai không?”

“Không có, em làm gì có thời gian.”

Anh “ừ” một tiếng.

Tô Kiến Thanh cũng im lặng, cô không hỏi lại.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi nói: “Không bị ai bắt nạt chứ?”

Cô siết tay thành nắm, khẽ lắc đầu: “Không.”

Kỳ Chính Hàn nói: “Trong giới có mấy ông lớn thích chơi mấy trò dơ bẩn, trước kia anh không nói, một là thấy không cần thiết, hai là sợ em hoảng. Sau này nhớ cẩn thận một chút.”

“May mà Lê Oánh cũng thuộc dạng có nghĩa khí. Anh không lo chị ấy mưu tính gì với em, nhưng cha chị ấy là Lê Úc Sơn không phải người đơn giản. Anh trai anh từng hợp tác với ông ta, cái giới đó em cũng hiểu rồi, chôn toàn mìn, nổ lúc nào chẳng biết. Chết là chết cả ba đời nhà người ta.”

Tô Kiến Thanh lặng lẽ nghe, suy nghĩ rồi ghi nhớ trong lòng. Nhưng cô không nói gì.

Việc anh nói ra những chuyện này chứng tỏ trong lòng anh không coi cô là người ngoài.

Thế nhưng với cô, Kỳ Chính Hàn giờ đây lại chính là người ngoài. Vậy nên cô còn biết nói gì nữa? Im lặng là câu trả lời thích hợp nhất.

Sau khi nói xong một tràng, anh liếc nhìn cô: “Nói mấy chuyện này… em có tính mách lẻo với ai không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu, thở nhẹ: “Chút lòng tin ấy anh cũng không có sao?”

Anh cúi mắt nhìn cô chăm chú. Hồi lâu, âm thanh người khẽ khàng: “Nếu muốn quay lại, lúc nào cũng được.”

Tô Kiến Thanh quay mặt nhìn ra cửa sổ, không trả lời. Cô muốn tránh khỏi tất cả sự tiếp cận của anh.

Nhưng giọng nói anh lại áp sát bên tai, dịu dàng như gió xuân: “Anh học thêm vài món nữa rồi đấy.”

Cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đầy chân thành, xúc cảm của anh. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ không chống lại nổi.

Tô Kiến Thanh chỉ cười nhạt: “Đúng là người trước trồng cây, người sau hưởng mát. Em giúp anh luyện tay nghề bao nhiêu bữa, giờ chắc những món ngon đó phải dành cho cô gái kế tiếp rồi.”

Một lúc sau, Kỳ Chính Hàn cũng bật cười, mang theo chút đắng chát rồi khẽ đáp: “Ừ.”

Còn lại mười lăm phút.

Mười lăm phút ấy trôi qua trong yên lặng. Những lời cần nói dường như đã cạn. Cô vẫn mềm mại, ôn hòa, nhưng cũng thật tàn nhẫn khi cắt đứt mọi lối quay về.

Tô Kiến Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những mảnh ảo giác lặng lẽ ùa đến, cô như đang chìm vào giấc mộng. Nhưng đúng lúc đó, cô cảm nhận được một bàn tay lạnh áp lấy tay mình.

Cô lập tức tỉnh táo.

Bàn tay người đàn ông đã đặt lên má cô. Kỳ Chính Hàn nửa nhắm mắt, môi đã áp sát xuống.

May mà cô phản ứng kịp, lập tức đẩy anh ra.

Cô nhíu mày, kinh ngạc nhìn anh, chất vấn anh đang làm gì.

Ánh mắt ấy như lưỡi dao, đâm trúng điểm yếu mềm nhất trong lòng anh, khiến máu rỉ ra từng giọt. Kỳ Chính Hàn động yết hầu, tay vẫn đặt trên má cô, chậm rãi nghiêng lại gần, giọng khàn khàn: “Hôn một cái cũng không được sao?”

Tô Kiến Thanh nói: “Giám đốc Kỳ, đừng ép buộc người khác.”

Anh nhắm mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua môi cô, đầy lưu luyến.

Giọng Tô Kiến Thanh lạnh hơn mấy phần: “Anh cũng không muốn bị em nhìn như em nhìn Trần Huy, đúng không?”

Nghe vậy, bàn tay anh dừng lại, cuối cùng cũng rút về.

Hơi ấm áp áp bên má tan biến, Tô Kiến Thanh lại một lần nữa bị cái lạnh mùa đông bủa vây.

Đã nhắc đến chuyện này, cô cũng buột miệng nói ra điều cất giấu trong lòng: “Em biết anh bản lĩnh hơn người, nhưng đừng vì em mà đi đắc tội với người khác. Anh làm vậy chỉ khiến em càng thêm áy náy.”

Cô nhìn anh: “Bởi vì em sẽ không quay đầu lại.”

Kỳ Chính Hàn cuối cùng cũng dời mắt đi, khiến cô không thể đoán được tâm trạng hiện giờ của anh.

“Xin lỗi, anh uống hơi nhiều.” Cuối cùng anh khẽ nói. Rượu, luôn là cái cớ tốt nhất, ai mà chưa từng dùng qua?

Quãng đường còn lại trên xe, Tô Kiến Thanh ngồi như trên đống lửa. Mãi mới về đến nhà, cô lập tức mở cửa bước xuống.

Kỳ Chính Hàn gọi với theo: “Kiến Thanh.”

Anh gọi tên cô, vẫn dịu dàng như xưa.

Tô Kiến Thanh cho anh chút thể diện cuối cùng, ngoái lại xem anh còn muốn nói gì.

Cô chỉ nhận được một câu: “Chúc ngủ ngon.”

Tô Kiến Thanh đón lấy lời chúc đó, khẽ vẫy tay, không buồn khách sáo. Cô đã dứt sạch mọi mập mờ, những dịu dàng ngày xưa nay chẳng còn tác dụng.

Kỳ Chính Hàn ngồi trong xe rất lâu. Khuỷu tay gác lên cửa sổ, mu bàn tay tì vào trán. Tâm trạng nặng nề chưa vơi, chẳng biết phải làm gì để xoa dịu mớ cảm xúc dâng trào. Đến cả thuốc lá cũng trở nên vô dụng.

Lần chia tay năm ngoái, là tiếng cãi vã kịch liệt, là cảm xúc cuồn cuộn, là những cái tôi và lòng ích kỷ đan xen. Còn hiện tại, sự êm ả này mới chính là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Anh đột nhiên nhận ra, đây không phải là một cuộc tái ngộ. Mà là một lần từ biệt thật sự.

Mùa đông Thân Thành không có tuyết, nhưng lại lạnh hơn Yến Thành rất nhiều.

Tô Kiến Thanh trở về nhà, trên bàn ăn vẫn còn thức ăn thừa từ bữa trưa, ban đầu tính hâm nóng lại ăn, giờ thì chẳng cần nữa. Cô dọn sạch thức ăn, đổ hết vào thùng rác. Cuối cùng, xé đi một tờ lịch.

Hôm sau, Tô Kiến Thanh ghé qua chỗ bà ngoại của Kỳ Chính Hàn.

Trước đây cô từng đến vài lần, nhưng giờ chẳng còn danh phận gì để hỏi han. Cô chỉ đậu xe ở bãi đất trống gần đó, đứng từ xa nhìn xem bà còn khỏe không. Mỗi lần thấy bà vẫn sống vui vẻ, lòng cô lại yên tâm hơn đôi chút. Đồng thời cũng không khỏi ngưỡng mộ, một người trải qua bao sóng gió mà vẫn không suy sụp. Đó mới là dáng vẻ thật sự của sự tự do.

Phải trải qua bao nhiêu khổ nạn, thì con người mới rèn được khí chất như vậy?

Tô Kiến Thanh cúi đầu dựa vào tay lái, lặng lẽ quan sát.

Cô nấp trong bóng cây, trông thấy xe của Kỳ Chính Hàn đậu trong sân. Anh hiếm khi đến đây, lần này chắc là đến thăm bà trước khi đi.

Kỳ Chính Hàn ngồi trên một chiếc ghế thấp, đang bóc quýt cho bà. Bà cười, vừa ăn vừa trò chuyện với anh, thỉnh thoảng anh cũng bật cười đáp lại.

Mấy dì hộ lý vẫn luân phiên bận rộn, mùa nối mùa, hoa nở rồi tàn.

Cô lại nhớ đến khi xưa từng được đưa đến trước mặt người thân anh, đóng vai “cháu dâu tương lai”. Lời nói dối thiện ý ấy, không lừa được bà, nhưng lại lừa được chính cô.

Khi ấy, niềm vui sao mà dễ có được.

Anh vẫn chưa rời đi, có vẻ sẽ ở lại ăn tối. Vậy nên Tô Kiến Thanh không đợi nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.

Cô quyết định từ nay sẽ không quay lại nữa.

Chút ấm áp cuối cùng, cũng bị cô lạnh lùng cắt bỏ khỏi quỹ đạo cuộc đời.

Tính đến hôm đó, họ đã chia tay một năm bốn tháng.

Hình như cũng không đến mức khó chịu như cô từng tưởng.

Chỉ khi còn trẻ và vô ưu, con người ta mới sống thảnh thơi, ngày qua ngày ngắm mây ngắm nước, đón sương tiễn trăng.

Một khi tâm hồn đã già cỗi, thời gian cũng trôi nhanh hơn. Vướng bận lo toan, phần lớn ngày đêm trở nên gấp gáp. Mở mắt đã bị cuốn vào dòng người, nhắm mắt vẫn mang theo bao nỗi dằn vặt.

Lúc còn có cơ hội, lúc còn may mắn, ở tuổi 23, Tô Kiến Thanh dồn hết mình cho công việc. Cô quay ba bộ phim truyền hình, cuối năm lại gia nhập đoàn phim mới, không có lấy một chút rảnh rỗi.

Trong văn hóa người Hoa, đời người là một vòng tròn. Ở cuối vòng tròn thứ hai, cô bước vào năm tuổi một lần nữa. Không hề có nghi thức nào để “xóa dữ liệu”, những gì đã trải qua vẫn đọng lại trong máu thịt cô.

Dù là tổn thương hay vinh quang, đều trở thành dấu ấn không thể xóa.

Chỉ là, có một chút cảm giác nghi thức mơ hồ khiến Tô Kiến Thanh tự nhủ: Đây là một khởi đầu mới.

Bận rộn khiến cô mệt mỏi, nhưng cô sẵn sàng bận vì chính mình. Không còn dốc hết sức cho tình yêu, không còn lo được mất trong cảm xúc.

Cô cần phải trưởng thành hơn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK